Page 106 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 106

Hàng ngày, khi chúng đang xì xụp ăn món cháo loãng, lão nhìn chúng
                 hau háu như gã khổng lồ Despair nhìn Faithful và Christian                [16]  trong căn

                 ngục. Thỉnh thoảng, vào ban đêm, lão thường bò lên căn gác trống trải lộng

                 gió của chúng. Ánh sao hoặc ánh trăng soi cho lão thấy ba đứa bé đang nằm
                 đó, ngủ ngon lành trên những tấm nệm rơm, tấm bao tải bị hất sang bên, và

                 trên mặt chúng hiện lên một nụ cười mỉm xa xôi mơ hồ như thể những giấc

                 mơ của chúng cũng an bình như những con thiên nga ở những hòn đảo của
                 Chúa Trời. Điều đó làm lão nổi giận. Mấy thằng nhóc bé nhỏ xấu xa này có

                 thể mơ thấy cái gì? Cái gì khiến cho bọn da đen bé nhỏ xấu xa này nhếch

                 mép cười ngay cả trong khi đang ngủ? Bạn có thể đánh một đứa bé đang
                 thức, nhưng bạn không thể đánh một kẻ nằm mơ; ít nhất là trong lúc nó

                 đang mơ. Thế nên già Noll cảm thấy bất lực. Lão chỉ có thể nghiến răng khi
                 nhìn thấy chúng. Thật khốn khổ cho Già Noll.


                    Lão còn nghiến răng nhiều hơn khi nghe thấy tiếng nhạc trong đêm lần
                 đầu tiên. Lẽ ra lão không bao giờ có thể nghe thấy nó nếu như cơn đói

                 không làm cho lão trằn trọc khó ngủ. Nhiều lắm, mỗi đêm lão chỉ chợp mắt

                 được vài giờ, ngay cả trong mùa đông. Và nếu có bao giờ Tom, Dick hay
                 Harry có dịp nhìn thấy lão khi lão đang nằm trên giường, chúng sẽ chẳng

                 nhìn thấy nụ cười nào trên gương mặt già hóp đó, với cái mũi dài, cái cằm
                 dài và mái tóc xác xơ – mà chỉ là một loại bóng tối dễ sợ. Thậm chí ắt hẳn

                 chúng có thể cảm thấy thương hại cho lão nữa – cái con người đang nằm

                 duỗi dài ở đó, với cơn ác mộng làm những đường nét khắc nghiệt trên mặt
                 méo mó đi, nhăn nhó, và những ngón tay xương xẩu cứ co giật liên hồi.


                    Bởi lẽ Già Noll không thể ngủ vào ban đêm, đôi khi lão rời khỏi ngôi
                 nhà im lặng để đi dạo trên đường phố. Và trong lúc đang thả bước, lão

                 thường nhìn lên cửa sổ các nhà hàng xóm đang đen kịt lại dưới bầu trời

                 đêm, rồi lão nguyền rủa họ vì họ được thoải mái ấm cúng hơn lão. Như thể
                 thay vì tủy, trong xương lão chỉ có toàn ác ý và chẳng có chút mỡ nào trên

                 đó.

                    Một đêm nọ, lần đầu tiên trong đời lão, ngoại trừ lần bị gãy chân hồi

                 mười  tám  tuổi,  Già  Noll  không  ngủ  được  chút  xíu  nào.  Đó  là  một  đêm





                                                                                                     https://thuviensach.vn
   101   102   103   104   105   106   107   108   109   110   111