Page 288 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 288

Gương mặt đen tròn, với đôi hàm răng sáng bóng của ông tù trưởng dãn
                 ra thành một nụ cười toe toét khi ông ta nói với Bumps: “Ló kông p’ải nà

                 một con khỉ dớ dẩn âu, kông”          [41] , ông ta nói bằng tiếng Anh, vì thường

                 mua bán với người Anh. “Ló…” nhưng thay vì kết thúc câu, ông ta nhắm
                 mắt lại và đặt một bàn tay đen đúa lên đầu mình, dù ý nghĩa chính xác của

                 việc đó là gì, Bumps không thể nói. Tuy nhiên, khi thoáng nhìn thấy con

                 khỉ này lần đầu tiên, Bumps đã biết ngay dù ông tù trưởng có ý muốn nói gì
                 đi nữa, đó là sự thật. Ngoài ra, ông ta còn là một người bạn cũ của anh, và

                 không nói dối với anh.

                    Mặt khác, vì con vật bé nhỏ lông lá thấp hơn khoảng hai phân so với

                 chiều cao bình thường của loại khỉ này, nó không có vóc dáng to lớn cho

                 lắm, ngoài ra, chưa có nét nổi bật nào khác hiện ra. Lúc đó thì chưa. Khi
                 Bumps ôm nó trên cánh tay, trong tấm choàng màu đỏ thắm mà vợ ông tù

                 trưởng đã may lại từ một miếng vải hoàng gia, nó còn nhẹ hơn cả Kate, đứa
                 con gái út của anh. Và bản thân con bé cũng rất nhỏ so với lứa tuổi của nó.


                    Nhưng nó có một cái đầu gọn ghẽ, xinh xắn, hai bàn tay thanh mảnh và
                 những ngón tay cái dài. Khi nó quay đôi mắt nghiêm trang màu lục nhạt

                 sang nhìn anh, Bumps đột nhiên cảm thấy thật sự nhớ nhà. Anh đã từng đi

                 ngao du hơn nửa vòng trái đất mà chưa có cảm giác đó bao giờ. “Mong nhớ
                 chẳng ích gì, anh thường nói, “khi bạn phải chờ đợi.”


                    Thế rồi một chuyện mà Bumps không hề mong đợi đã xảy ra. Đôi mắt
                 anh, như đã nói, có một màu xanh biển nhạt đặc thù, và khi màu xanh của

                 đôi mắt anh bắt gặp đôi mắt lục nhạt của con khỉ, con vật cựa quậy trên
                 cánh tay anh, há miệng nó ra, và thốt lên một nhận xét. Bumps chưa bao

                 giờ quan tâm tới những thứ tiếng nước ngoài, và anh không hiểu nó nói gì.

                 Tuy nhiên, anh hiểu ý của nó. Anh biết chắc rằng những âm tiết lí nhí, nhão
                 nhoẹt phát ra từ miệng con vật là một thông điệp bạn bè.


                    Anh chào tạm biệt vị tù trưởng, hôn tay anh rồi vẫy về phía người phụ nữ
                 da đen đã mang con khỉ vào lều cho anh, rồi lên đường trở xuống dòng

                 sông. Anh đã mang lên con tàu Sư tử Già khá nhiều quả hạch, chuối và







                                                                                                     https://thuviensach.vn
   283   284   285   286   287   288   289   290   291   292   293