Page 41 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 41

Dick gật đầu và cười to. Gã khổng lồ bắt đầu trèo lên cây đậu. Dick dõi
                 nhìn theo cho tới lúc hắn chỉ còn nhỏ bằng một người bình thường, rồi tiếp

                 đến không to hơn một chú lùn, và chẳng bao lâu sau đó hắn biến mất khỏi

                 tầm mắt. Khoảng một giờ sau đó, vì Grackel gầy gò và gân guốc như một
                 vận động viên leo núi, Dick nghe thấy một tiếng đùng đùng ở trên cao. Nó

                 biết rằng đó là tiếng hú gọi của Grackel; rằng hắn đã đến nơi an toàn. Khi

                 đó, nhanh như chớp, nó bắt đầu gom lại một đống to những cành lá dương
                 xỉ chết khô hồi năm ngoái, những cành khô và cỏ khô, rồi chất chúng xung

                 quanh gốc cây đậu. Xong xuôi, nó thò tay vào túi tìm viên đá lửa và hộp
                 mồi lửa mà cha nó đã đưa cho nó hồi đêm. Nó sờ soạng sờ soạng mãi; và

                 tim nó đập nhói lên một cái to rồi hầu như đứng im hẳn. Trong lúc vội ra đi,

                 nó đã để quên cả hai thứ đó lại trên bàn nhà bếp!

                    Dick rút cái đồng hồ của Grackel ra để xem giờ. Đã mười hai giờ kém

                 bảy phút. Bây giờ, nó không thể về nhà trước khi đêm xuống và quay lại
                 đây trước lúc rạng đông. Đó là một hành trình dài, và con đường sẽ khó đi

                 trong bóng tối. Và chuyện gì sẽ xảy ra nếu gã khổng lồ về tới lâu đài và
                 phát hiện ra rằng cái đồng hồ của hắn đã biến mất, hắn có trèo xuống cây

                 đậu để lấy lại nó không? Dick ấn vào cái nút bên phải của cái đồng hồ, vì

                 dù nó đang nhức đầu nhức óc, nó muốn suy nghĩ thật kỹ và làm cho thời
                 gian chậm lại. Và khi đang suy ngẩm ủ ê bên gốc cây đậu, nó nhìn vào

                 chiếc kim thứ hai, dù nó không to hơn một cây kim mạng, nó đang di động

                 chậm chạp tới mức Dick có thể đếm đến hai mươi giữa hai lần kim nhảy.
                 Lúc này mặt trời đã lên tới giữa đỉnh đầu, và đang lấp lánh như một ngọn

                 lửa nhỏ trong lớp vỏ kính của chiếc đồng hồ, nhảy múa một cách cuồng

                 loạn trong đôi mắt nó đến nỗi cuối cùng nó gần như không thể nhìn thấy
                 được.


                    “Sao chứ”, đột nhiên Dick nghĩ ra, “kính phóng đại. Nó là một mảnh
                 thấu kính hội tụ”.


                    Ngay lập tức, sau một cái liếc mắt nhanh lên ngọn cây đậu, nó lôi ra con
                 dao bỏ túi và nạy lớp vỏ kính ra. Nó rọi mảnh kính lên lớp lá khô dưới

                 những tia sáng nóng rực của mặt trời ban trưa. Trong giây lát, với nỗi vui





                                                                                                     https://thuviensach.vn
   36   37   38   39   40   41   42   43   44   45   46