Page 46 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 46

dế gáy râm ran suốt cả buổi chiều cũng rơi vào im lặng, và John ăn bữa tối
                 gồm có bánh mì đen và củ hành một mình.


                    Hôm sau, Griselda thức dậy vào lúc rạng sáng và thò đầu ra khỏi cánh
                 cửa sổ nhỏ bên dưới mái tranh, trời vẫn còn trắng mờ hơi sương.


                    “Hôm nay sẽ nóng lắm đây.” nó vừa tự nhủ, vừa chải mái tóc xinh đẹp.

                    Nhưng khi John xuống gác, những cánh đồng chìm trong một màn sương

                 trắng dày đặc đến nỗi ngay cả những đường viền xanh thẫm của khu rừng
                 cũng biến mất, và màn sương trắng vươn cao tới tận bầu trời. Màn sương

                 mù trắng đục màu sữa quyện vào nhau, ngày càng dày đặc hơn xung quanh

                 ngôi nhà. Khoảng chín giờ sáng, khi John bước ra ngoài nhìn quanh, anh
                 không thấy gì cả. Anh có thể nghe thấy tiếng đàn cừu đang kêu be be, tiếng

                 cái ấm nước đang reo, tiếng Griselda khóc, nhưng ngay giữa đỉnh đầu anh,

                 một vầng mặt trời đỏ màu bơ không ánh sáng, như một thứ trái cây tròn
                 tròn bé nhỏ đang treo lơ lửng, dù những cây kim đồng hồ chưa chạy tới

                 mười giờ. Anh nắm chặt nắm tay và vung mạnh quả đấm trong cơn giận tột
                 cùng. Nhưng không ai đáp lời anh, không có giọng nói nào chế nhạo anh

                 ngoại trừ của chính anh. Bởi lẽ khi những nàng tiên rảnh rang nghịch ngợm

                 này đã chơi xỏ ai một vố, họ rất chóng chán.

                    Suốt cả ngày dài, cái đèn lồng ảm đạm ấy cháy bên trên màn sương, có

                 lúc đỏ lên, khiến cho màn sương trắng bị nhuộm thành màu hổ phách, và có
                 lúc trắng nhợt màu sữa đục. Những hàng cây đều nhỏ nước xuống từ từng

                 chiếc lá. Mỗi bông hoa ngủ trong khu vườn được quàng quanh cuống một
                 xâu chuỗi hạt những giọt long lanh. Và chiều hôm đó, không có ai khác

                 ngoài một con quạ rừng già ướt sũng tới viếng thăm mái nhà tranh lẻ loi,

                 kêu lên mấy tiếng, “Qua, Qua, Qua!” rồi bay đi mất.

                    Nhưng Griselda biết rất rõ tính anh trai mình nên không nói gì hay than

                 phiền gì cả. Nó hát nghêu ngao trong ngôi nhà, dù lòng buồn hơn bao giờ
                 hết.


                    Ngày hôm sau John ra khỏi nhà để che lều cho đàn gia súc. Dường như
                 anh đi tới bất cứ nơi nào, mặt trời đỏ cũng đi theo bước chân anh. Cuối






                                                                                                     https://thuviensach.vn
   41   42   43   44   45   46   47   48   49   50   51