Page 47 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 47

cùng, khi anh tìm thấy đàn cừu, chúng ướt sũng vì sương giá và đang co ro
                 đứng cạnh nhau trong sợ hãi. Khi trông thấy anh, dường như chúng đồng

                 thanh kêu lên bằng một giọng be be, “Ôi, cậu chuuủ!”

                    Anh đứng đếm lại chúng, và hơi tách biệt với những con còn lại là con

                 cừu đực già Soll của anh, với một bộ mặt đen thui như bồ hóng. Và kia,

                 đang nhấp nhổm cưỡi trên lưng nó và ca hát vang vang, là một nàng tiên
                 khác giống như kẻ đã chế nhạo anh trên nóc ống khói, trông tinh quái, sắc

                 sảo, với bộ quần áo đỏ thắm. Dường như có một ngọn lửa đang bùng cháy

                 trong cơ thể anh. Nhặt một nắm đá lên, John lao về phía con Soll, băng qua
                 đàn cừu. Chúng tản ra, rống lên be be, rồi chạy vào màn sương mù. Còn

                 nàng tiên nhún nhảy trên lưng con cừu đực, những ngón tay bíu lấy đôi tai
                 nhỏ của nó. Và John càng chạy nhanh chừng nào, con cừu càng tung vó

                 nhanh chừng nấy, cho tới khi chàng nông dân trẻ tuổi đã ném hết nắm đá,

                 và nhận ra mình đang đứng một mình trong một đầm lầy rất lún và dày đặc
                 sương mù mờ mịt đến nỗi anh phải mất hết cả buổi chiều để thoát ra khỏi

                 nó. Cuối cùng, chỉ có tiếng hát của Griselda bên cạnh nồi nước xuýt đang
                 nấu mới dẫn đường cho anh về tới nhà.


                    Hôm sau, anh đi tìm đàn cừu ở khắp mọi nơi, nhưng không tìm ra con
                 nào cả. Anh đi lang thang tới rồi lui, hét lên và huýt sáo gọi con chó Sly

                 cho tới khi chán nản và khát nước, cả hai đều mệt lử. Thế nhưng tiếng kêu

                 be be dường như vẫn tràn khắp không gian, và một hồi chuông êm đềm mơ
                 hồ vang lên từ màn sương. John biết những nàng tiên đã giấu đàn cừu của

                 mình, và anh ghét họ hơn bao giờ hết.

                    Sau đó, anh không còn đi ra những cánh đồng xanh ửng lên dưới màn

                 sương mù phù phép nữa. Anh ngồi cau có, nhìn ra cửa tới khu rừng mù mịt

                 ở phía xa, đỏ le lói mơ hồ bên dưới vầng mặt trời nhỏ màu đỏ. Griselda
                 không thể ca hát nữa, nó quá mệt và đói. Và ngay trước lúc trời tối nó ra

                 ngoài thu nhặt vài quả đậu ván cuối cùng cho bữa ăn tối.

                    Trong lúc nó đang lột vỏ đậu, John ngồi trong nhà. Anh lại nghe thấy

                 tiếng trống cơm và còi văng vẳng, và tiếng hát lạ lùng của những con cào







                                                                                                     https://thuviensach.vn
   42   43   44   45   46   47   48   49   50   51   52