Page 78 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 78
Hay treo chúng ở một cành cây tươi
(Letitia nói với người)
Và con chớ tới gần nơi sông hồ!
“Cháu thân mến, ý cậu muốn nói là vào thời đó không một đứa bé ngoan
nào lại ngồi nhà gạo bài trong mùa nghỉ lễ và nói một cách đơn giản là
chúng ghét cay ghét đắng việc phải ngồi đọc một cuốn sách. Nhưng đó
hoàn toàn là chuyện giữa chính chúng ta. Chúng ta không bao giờ nên chỉ
trích những người lớn tuổi. Và dù thế nào đi nữa, ở nhà bà bạn già Lumb
của cậu không cần thiết phải làm điều đó. Đó là niềm hạnh phúc.
“Trước tiên, đó là một ngôi nhà cũ rộng lạ lùng, lâu đời hơn ngôi nhà này
nhiều, và ít nhất cũng lớn hơn nó gấp ba lần rưỡi. Kế đến, xung quanh nó là
một vùng quê xinh đẹp. Những cánh đồng trải dài trên những sườn đồi
ngập nắng, trên đỉnh đồi và trong những khe núi và thung lũng là những
khu rừng nhỏ và bãi trồng cây; một dòng suối với nhiều rong tảo, cói và
mọi loài chim sống trên mặt nước róc rách chảy qua những tảng đá ở chân
khu vườn dốc. Nhưng cậu ghét diễn tả mà, phải không Letitia? Và ở đó,
một vườn cây ăn quả mọc đầy những cây anh đào mà vào mùa xuân trông
như thể trĩu nặng những bông tuyết trắng. Ồ, cháu gái của cậu, khi lên thiên
đàng, cậu hy vọng sẽ nhìn thấy lại ngôi nhà và khu vườn đó.”
“Nhưng nó có còn ở đó không? Letitia hỏi. “Ý cháu là, cậu biết đó, nơi
nó ở trước đây?”
“Than ôi, không còn, cháu ạ,” cụ Bolsover đáp. “Nó đã biến mất mãi
mãi. Có một người đầu bếp xuất hiện, không phải người đầu bếp của bà
Lumb. Một sáng nọ, khi bà ta đang rán cá thờn bơn – cá thờn bơn vùng
Brighton – cho bữa điểm tâm; con mèo kêu meo meo và cọ vào chân bà ta;
bà ta làm đổ cái xoong; làm phát ra một đám cháy lớn. Bà ta chạy vào khu
vườn và kêu lên thất thanh thay vì làm điều mà lẽ ra bà ta nên làm. Và ngôi
nhà bị cháy rụi hoàn toàn. Cháy rụi. Hãy nghĩ tới cảnh tượng đó, Letitia ạ.
Hãy luôn luôn chú ý tới những con mèo và dầu mỡ. Nhưng tạ ơn Thượng
https://thuviensach.vn