Page 75 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 75

“Một  buổi  sáng  hoàn  toàn  đáng  yêu,”  người  cậu  nói.  “Cứ  như  thể  nó
                 được hoàn thành để xứng hợp với người bạn nhỏ của ta!


                    Letitia như một ngày đáng yêu

                    Cô đến; và rồi đi mất tiêu!”

                    “A, cậu Tim,” Letitia nói, “như thế gọi là tâng bốc đấy.”


                    “Chà, cháu yêu của cậu,” người cậu đáp, liếc nhìn cô bên dưới hai lớp
                 gương của đôi kính lão, “gọi là gì cũng chẳng có chi là quan trọng!”


                    “Ồ, cháu biết tất cả mọi loài cây cỏ đó!” Letitia nói. “Và cứ nghĩ mà
                 xem, chính xác đã tròn một năm từ lần trước cháu tới đây! Thế mà cậu vẫn

                 không tin là một bông hoa cẩm chướng đơn độc thì khác hơn. Điều đó thật

                 buồn cười, phải không cậu? Chúng ta thật buồn cười. Và, vâng, sao chứ” cô
                 vội vàng nói tiếp, lắc lắc đầu trên chiếc cổ thanh mảnh, “cả cái anh chàng

                 bù nhìn lạ lùng ở đằng kia, chỗ gần những cây liễu. Anh ta cũng chẳng thay

                 đổi chút xíu nào.”

                    “Đúng thế, đúng thế,” cậu Tim nói, nhìn ra đồng cỏ. “Dù thật tình mà

                 nói, cháu thân mến ạ, không đúng hoàn toàn khi nói anh ta không thay đổi
                 chút nào. Anh ta đã đổi cái nón của mình. Năm ngoái đó là một cái nón cũ,

                 còn bây giờ nó là một cái nón rất cũ, một cái nón khó coi. Không có gì lạ

                 khi anh ta che đi một mắt dưới cái vành nón. Nhưng bất kể cháu nhìn anh ta
                 bao lâu, anh ta sẽ nhìn lâu hơn cháu.”


                    Dù sao thì Letitia cũng tiếp tục nhìn đăm đăm vào gã bù nhìn, đôi mắt
                 hơi cau lại. “Cậu biết không, anh ta khá lạ lùng, nếu cậu nhìn anh ta lâu

                 một tí. Và cậu có thể dễ dàng vờ như cậu không hoàn toàn nhìn anh ta.
                 Dường như cậu cũng chẳng nhớ,” cô nghiêm trang nói tiếp, “rằng chính

                 buổi sáng cuối cùng cháu ở đây lần trước, cậu đã chân thành hứa với cháu

                 sẽ kể cho cháu nghe về anh ta. Nhưng cậu đã không kể, vì mẹ cháu tới ngay
                 đúng lúc cháu vừa yêu cầu cậu, và cậu đã quên khuấy mất chuyện này.”


                    “Thế sao, ừ đúng vậy,” cụ Bolsover nói. “Đó là chuyện phải đến đối với
                 một trí nhớ giống như một cái giỏ bị lủng lỗ. Đó là chuyện phải đến đối với







                                                                                                     https://thuviensach.vn
   70   71   72   73   74   75   76   77   78   79   80