Page 72 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 72

luồng gió lạnh lướt qua má nó. Nó mở mắt ra và thấy nó còn lại một mình
                 dưới bầu trời đêm đầy sao sáng, đang quỳ gối trên lớp đất đẫm sương của

                 khu vườn nhà quen thuộc – như thể nó vừa trải qua một giấc mơ kỳ lạ.

                 Nhưng để làm bằng chứng rằng những gì đã xảy ra không phải là mơ, trong
                 tay nó vẫn còn cầm mảnh vàng có khắc hình nữ thủy thần và thân cây xum

                 xuê, và trên tay kia là giỏ trái cây.

                    Về phần sợi lông mi, vì Griselda chưa bao giờ đếm xem nó có bao nhiêu

                 sợi trước khi thần lùn nhổ đi một sợi, nó không bao giờ có thể chắc rằng nó

                 có được gắn trả lại hay không. Nhưng khi nó bảo với Simon, con trai ông
                 chủ trại, rằng có thể đã mất đi một sợi – nó không thể nói gì thêm vì lời hứa

                 với thần lùn – cu cậu đã đếm đi đếm lại mấy sợi lông mi. Và dù cu cậu
                 chưa bao giờ đưa ra được cùng một con số trong những lần đếm, nó bảo

                 đảm với Griselda rằng không thể còn chỗ trống nào cho một sợi lông mi

                 khác. Và Griselda đưa cho cho cậu bé một trái màu xanh lá trong số những
                 trái cây nhặt trong hang động mà nó đã mang tới để tặng cho cu cậu. Trái

                 này cũng là để làm lưu niệm. “Nó cứng như đá vậy,” cậu bé nói, “chúng ta
                 ăn nó chứ, Griselda?” Nhưng dù là cứng, hẳn bên trong trái đó phải có một

                 phép màu kỳ lạ, vì khi hai đứa trẻ ngồi với nhau dưới gốc liễu cạnh cái ao

                 vịt, dường như chúng đã được đưa tới, không phải là những hang động của
                 giống Người Nhím dưới đáy biển, mà là vườn Địa đàng.


                    Về phần Griselda, mái tóc của nó vẫn dầy và óng ánh mãi trên đầu cô bé.
                 Và về phần ông chủ trại, ông ta khước từ không nhận lại đồng nào trong số

                 tám xu.

                    “Đây là một điều lạ lùng đối với tôi, bà nó ạ,” ông ta nói với vợ mình khi

                 cả hai cùng ngồi bên nhau cạnh bếp lửa. Họ vẫn thường ngồi như thế, ngay

                 cả trong thời tiết nóng bức của mùa hè. “Thật lạ lùng là trang trại này của
                 chúng ta đã từng thuộc về ông cố, ông sơ, ông sờ, ông sẫm gì đó của cô bé

                 đó!” Ông ta rít một hơi thuốc sâu từ cái ống píp. “Và cái mà tôi muốn nói là

                 họ, những người đã từng giàu có, khi họ giàu có trở lại, sẽ biết cách gìn giữ
                 nó.”








                                                                                                     https://thuviensach.vn
   67   68   69   70   71   72   73   74   75   76   77