Page 67 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 67
vàng của cháu cho ta, thì ngay bây giờ cháu sẽ có tám xu, và không cần
phải làm gì cả.”
Griselda đứng ngây người ở cửa, mặt nó tái nhợt và xạm đi dưới ánh
sáng của ngọn nến trong tay ông chủ trại. Dường như từng sợi tóc một đang
ngọ nguậy trên đầu nó. Mọi thứ đã xảy ra thế đó. Nó suy nghĩ về việc tự
ngắm nghía mình ở cái ao vịt, về việc không cẩn thận với số tiền; và đã làm
theo lời của ông già bảo nó thay vì phải làm điều nó thấy là tốt nhất. Nhưng
vì hình như ông chủ trại có thể chạy tới bất kỳ lúc nào và đưa ra một cây
kéo xén lông cừu để cắt béng đi mái tóc của nó, nó hứa. Thế là ông ta quay
về, cười to với bà vợ, kể cho bà ta nghe chuyện gì đã xảy ra. “Con bé quay
đi, mặt không còn chút máu,” ông ta nói, “Và điều mà tôi rất muốn biết là
con bé đang lo lắng chuyện gì. Nó là một con bé dịu dàng, và lời nói của nó
còn hơn cả một lời cam kết. Ồ, tôi phải chờ xem. Và chúng ta sẽ có món
tóc đó, chỉ để làm lưu niệm.”
“Theo tôi thấy,” bà vợ bảo, “câu đó phải để thằng Simon của chúng ta
nói.”
Khi Griselda về tới nhà – sau một cuộc đi bộ buồn bã và lẻ loi băng qua
những cánh đồng mờ sương bên bờ biển – nó đi tới một cái rương gỗ trong
đó nó cất giữ một vài “bảo vật” của mình. Đa số là những vật kỷ niệm của
mẹ nó. Và nó lấy ra một tấm lưới bao tóc mà mẹ nó từng mang khi bà còn
là một cô bé gái trạc lứa tuổi của nó bây giờ. Rồi nó ngồi xuống trước một
tấm gương hình vuông nhỏ, thắt bím mái tóc nó lại thật chặt, phủ tấm lưới
lên trên. Rồi nó đặt cái ví trong có chín đồng xu vào dưới gối, rì rầm cầu
nguyện và lên giường ngủ.
Nó nằm hàng nhiều giờ, lắng nghe tiếng rì rầm của sóng đang vỗ nhịp
cho đêm, ngắm nhìn ngôi sao bản mệnh của nó lung linh chuyển dịch từ ô
này sang ô khác trên cánh cửa sổ đan mắt cáo. Nhưng cuối cùng, khi nó
ngủ, những giấc mơ của nó ít khi buồn bã như lúc nó đang thức giấc.
Ngày hôm sau, nó ở nhà phòng khi thần lùn đến sớm, nhưng chỉ tới lúc
hoàng hôn nó mới nghe tiếng giày lệt xệt như thường lệ của ông ta dẫm lên
https://thuviensach.vn