Page 64 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 64
trồng. Dường như từ mỗi cụm trường xuân trên những bức tường cũ của
lâu đài có một con chim hét đang cất tiếng hót líu lo; và mỗi con trong số
chúng dường như đều hót to hơn những con còn lại.
Với bộ đồ nghề may vá nằm lười nhác trên đùi, Griselda ngồi trên bậc
cửa, uống mọi sự vật bằng đôi mắt xám trong veo của nó, đồng thời nghĩ
ngợi lan man. Không chỉ về ông già áo lông chuột chũi và những gì ông đã
làm cho nó, mà còn về đứa con trai của ông chủ trại, người đã cùng nó đi
một phần đường trở về nhà lúc nãy. Và rồi nó bắt đầu mơ mộng.
Dường như tâm hồn nó trong một khoảnh khắc đã vượt ra khỏi thân thể
nó bay tới một chốn xa xôi. Âm thanh bé nhỏ của những đá sỏi lạo xạo
chạm vào nhau nhắc nó trở về với chính mình, và kia – trong tia nắng cuối
cùng của mặt trời đang lặn - thần lùn đang đứng trên lớp sỏi trải đường của
khu vườn. Ông ta bảo Griselda rằng chín ngày làm việc đã hết, và ông ta
đến để lấy tiền công.
Griselda ra hiệu cho ông ta đi vào bếp, và ở đó, nó thì thào lặp đi lặp lời
cám ơn sự giúp đỡ và lòng tốt của ông ta. Nó móc đồng xu cuối cùng ra
khỏi ví và đặt nó lên bàn, rồi rón rén với tay lên kệ ống khói để lấy cái lọ
thiếc. Ngay khi đó, trái tim nó chợt lạnh đi. Không có một tiếng lanh canh
nhỏ nhất nào vang lên khi cô bé lắc cái lọ. Nó nhẹ như thể một cọng lông
chim. Cuối cùng, với những ngón tay run lẩy bẩy, cô bé cố nhấc cái nắp lọ
ra và nhìn vào. “Ôi,” nó thì thầm, “Có ai đó…” Một làn mây xám che mờ
đôi mắt nó. Cái lọ trống không.
Thần lùn đứng ở lối ra vào, đôi mắt nôn nao, lạnh lẽo và sáng rực của
ông ta dán vào gương mặt nó. “Sao,” ông ta càu nhàu. “Tiền của ta đâu?
Sao ta phải chờ nữa, cô gái? Trả lời ta đi!”
Griselda chỉ có thể đăm đăm nhìn lại ông ta, cái lọ rỗng nằm trên tay nó.
Đôi lông mày của ông ta bắt đầu giần giật lên xuống như thể đang trong
cơn giận dữ, giống như đôi mày của một chú đười ươi. “Thế đã mất rồi,
hử? Những đồng xu của ta đã mất rồi, hử? Thế là cô đã bịp ta! Hử? Hử? Đã
bịp ta?”
https://thuviensach.vn