Page 71 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 71
Lúc này, ông ta phá ra cười, cho tới khi vòm động và vách động vang dội
lại những tiếng cười, và ít nhất cũng có tới hơn chục trái cây rời khỏi cành
và nhẹ nhàng rơi xuống cát. “À, ta đã nói gì với cô nhỉ,” ông ta nói to,
“Đừng khóc nữa, Griselda. Đó là một xu, còn đây là những đồng xu khác.”
Ông ta móc chúng ra khỏi cái túi da, đếm từng đồng đặt vào tay cô bé, và
cả tám đồng xu mà nó vừa trao cho ông ta trước đó không lâu; và khi làm
điều đó, ông ta hát với một giọng the thé như giọng trẻ con:
“Dù loài người có nói gì
Chúng ta - Người Nhím - chưa hề xắn tay
Làm cho bất cứ một ai
Thuộc loài người để rồi đòi tiền công.”
“Chà, Griselda,” ông ta nói, ‘nếu chúng ta có thể giữ cô lại, cô sẽ không
phải làm việc gì cả. Chẳng phải đánh sữa làm bơ hay nhổ cỏ, chẳng phải
may vá hay chùi nồi, chẳng phải nấu bếp hay rửa chén, chẳng phải thở dài
hay khóc lóc; cô sẽ hạnh phúc mãi và trẻ mãi. Và cô sẽ không bị ai đó lấy
kéo cắt đi dù chỉ một lọn tóc con óng ánh của cô.”
Griselda nhìn ông ta dưới ánh sáng im lìm xanh nhạt và khẽ lắc đầu.
Nhưng nó hứa với ông ta rằng dù sao đi nữa, mỗi năm nó sẽ làm việc trong
hang động cho Người Nhím trọn một ngày hè, nếu ông ta đến để đưa nó tới
đây. Và cả hai đồng ý với cuộc làm ăn đó.
Ông già móc ra từ cái túi quần ống túm của mình một mảnh vàng dầy,
bằng cỡ một đồng cu-ron Anh, đặt vào tay nó. Trên một mặt của nó có khắc
hình một nữ thủy thần, và mặt kia là một thân cây ăn quả nhỏ mọc trên một
gò cát, trĩu đầy những quả. “Đó là để làm lưu niệm,” ông ta bảo. Và ông ta
tự mình lấy ra từ mấy cái giỏ mỗi loại một trái, bỏ vào một cái giỏ khác.
“Vì không lấy tiền công là không lấy tiền công, ông ta nói tiếp, “khom lưng
xuống, Griselda, và ta sẽ trả lại cho cô sợi lông mi.”
Griselda quỳ xuống mặt cát, và một lần nữa những ngón tay khác thường
quét qua mí mắt nó. Trong khoảnh khắc kế tiếp tất cả đều tối đen, và một
https://thuviensach.vn