Page 207 - 60 nam chu nghia & noi niem
P. 207
60 NĂM, CHỮ NGHĨA VÀ NỖI NIỀM LÊ TRÚC KHANH
thương” được báo Cần Thơ hỗ trợ xây tặng năm 2008 vì vợ Vọng là nhân
viên của báo. Ngôi nhà đơn sơ là nơi trú ngụ của 3 mảnh đời bất hạnh.
Năm 1978, Vọng lập gia đình. Cô gái nghèo Đinh Thị Nguyệt trở thành
vợ của nhà thơ số phận long đong. Mối tình đó đã tạo nên một báu vật là
bé Đan Phượng, lúc ra đời cũng khỏe mạnh, càng lớn càng dễ thương và
bắt đầu bập bẹ. Nhưng sau thôi nôi, cháu ngã bệnh và cuối cùng dẫn tới
bại não để đến hôm nay, đã 32 năm trôi qua, mà cháu chưa được hưởng
hạnh phúc cuộc đời, dù chỉ một mùa xuân!
Trưa ba mươi Tết Ất Mùi ( 2015), Vọng đạp xe từ chỗ làm về nhà rồi
sau đó không còn gượng nổi. Những cơn đau, nghẹn thở càng lúc càng
tăng. Vọng không thể ăn được, chỉ có thể uống vài muỗng sữa. Con người
gầy gò đó càng gầy gò thêm và trước ngày mất không lâu, Vọng chỉ còn
24 ký! Vậy đó mà khi có khách quen hỏi sửa đồng hồ, Vọng hứa hẹn là
“tuần sau đi làm trở lại!”
Bè bạn ở Cần Thơ cùng chung tay giúp đỡ. Đó là anh chị Nguyễn
Thanh Hội, anh Lê Hà Uyên, Lê Tiến Minh, Nguyễn Ngọc Tuyết, Nguyễn
Tấn Vĩnh... là bạn của vợ lẫn chồng, nhưng cũng chỉ góp phần giúp Vọng
thở được khá hơn với một bình dưỡng khí thủ công. Cảm động biết bao,
khi những anh chị, bạn đồng môn, bạn văn nghệ... đang ở “góc biển chân
trời” gửi về Vọng cả tấm lòng yêu thương và quan ngại. Mỗi lần đến gặp
Vọng, tôi đều chuyển lời thăm hỏi và khuyên nhủ: “Vọng phải khỏe, phải
rán ăn, uống sữa nhiều... phải tích cực trị bệnh để sống vì con..” Đó là
nhắn gửi của anh Viện, chị Nữ, anh Danh, anh Ẩn, chị Gấm, anh Nghĩa,
chị Công... và bao nhiêu người nữa mà tôi không nhớ hết. Mỗi lần như
thế, Vọng rất mừng, gắng ngồi viết mấy dòng cảm ơn và trong đôi mắt
mệt nhọc hình như lóng lánh niềm vui. Sáng thứ hai ngày 6/4/2015, tôi
đến nhà, trao lại hai vợ chồng số tiền anh chị Bác sĩ Nghĩa (Nguyên Thy)
chuyển về. Nguyệt cho biết là mới vừa xin được thẻ bảo hiểm y tế, nên
sáng thứ ba sẽ đưa Vọng vào bệnh viện Đa khoa thành phố Cần Thơ.
Nhưng một lần nữa, hình như sự may mắn đã quay lưng với một kẻ “tài
hoa bạc mệnh”. Nhớ trong số Giai phẩm kỷ niệm “7 năm văn nghệ Về
Nguồn” vào năm 1971 tôi đã nhắc về Nguyễn Hoài Vọng: “…một tài hoa
còn trong tối. Vọng viết thật bền, thơ, truyện, cả biên khảo nữa. Vọng sẽ
còn đi xa hơn, nhưng định mệnh cay nghiệt vẫn không ngừng theo đuổi.
Chẳng biết Vọng có đủ sức vác trung liên bar ở quân trường Thủ Đức hay
không ? Cái hình hài ốm yếu ấy đáng lẽ sinh ra chỉ để làm thơ, để lang
thang từ quán nầy sang quán khác, để đốt từng điếu thuốc lá đen mà xót
210