Page 209 - 60 nam chu nghia & noi niem
P. 209
60 NĂM, CHỮ NGHĨA VÀ NỖI NIỀM LÊ TRÚC KHANH
PHẠM HỮU QUANG VỚI
NGƯỜI TÌNH QUÊ HƯƠNG
1.
ÔI GẶP PHẠM HỮU QUANG Ở CẦN THƠ TRONG MỘT CHIỀU
TMƯA CÁI KHẾ. Vẫn từ “Đường quen ngỏ nhớ áo không bay” ấy,
Quang đã cho tôi hình dung lại những ước mơ ở một góc quán nghèo
quen thuộc. Lần đó, tôi đã thắc mắc thật nhiều về địa danh Bắc Đuông
ngỡ ngàng xa lạ. Bắc Đuông- quê hương thơ ấu- của Quang. Hẳn là nó
giống quê hương tôi lắm... Miền quê ngoại mến yêu còn vương vít đâu
đây hương vị nước mặn đồng chua trên khắp nẻo đường luân lạc. Ngọn
đèn dầu lửa của quá khứ thảm đạm không ngừng cháy sáng trong một
tình mẹ đại dương nuôi con qua tháng ngày lao nhọc. Những ngọn đèn
dầu ấy đã làm rựng sáng chân trời quê hương mà con đang tìm về bên tự
tình dân tộc. Những đồng cỏ xanh vừa nở loài hoa hạnh phúc. Con đường
quê mát rượi. Nhịp cầu khỉ vẫn chung tình với con nước phù sa ngọt dòng
sông cũ. Cánh diều lên cao đôi phướn tung tăng như mái tóc người tình
hôm trời lộng gió.
2.
Quang đã mang đến tôi những niềm mơ ước đó. Niềm mơ ước gói tròn
vào chân dung người tình quê hương. Một người tình không điểm trang
son phấn. Người tình trong nét đẹp nhà quê, áo bà ba vải ú, tóc bỏ đuôi
gà. Người tình của Quang đúng là “hoa đồng cỏ nội” trong cái hương vị
kín đáo nhẹ nhàng lại thật thà duyên dáng như bản chất người dân miền
Nam. Tôi mường tượng nụ cười người tình ấy thơm ngát hoa mận, hoa
cau. Tôi nói với Quang ý nghĩ về người tình ấy khi nghe loáng thoáng đâu
đây câu hát xưa bên nhịp võng mơ hồ:
Đêm nằm quay mặt trở ra
Nghĩ lại mới biết cô Ba thương mình.
Phải rồi, “cô Ba” mà tôi trót tương tư từ chuỗi ngày thơ ấu mang dáng
dấp Người tình quê hương mà tôi biết rằng không thể thiếu vắng trong
đời. Quang đã mang đến tôi bóng dáng đôn hậu ấy với tất cả chân tình
văn nghệ. Và tôi muốn trân trọng giới thiệu nàng đến bằng hữu khắp nơi,
đến cả những người chưa hề quen biết.....
212