Page 208 - 60 nam chu nghia & noi niem
P. 208
LÊ TRÚC KHANH 60 NĂM, CHỮ NGHĨA VÀ NỖI NIỀM
xa cho ước vọng chưa tròn.”
Bây giờ, thì không ai có thể cấm Nguyễn Hoài Vọng “lang thang từ
quán nầy sang quán khác”. Tiếc một điều là khi đứa con đầu lòng mang
bạo bệnh, hai vợ chồng Vọng quá sợ cảnh đói nghèo, nên không dám có
con lần hai, vì thế, Vọng đã thiếu một truyền nhân! Nhưng tôi biết, Vọng
cũng không muốn tạo hệ lụy cho người. Kẻ lãng du trên dòng sinh mệnh
đó đến với nhân gian hơn sáu mươi năm, rồi cũng dứt áo ra đi, âm thầm
như lúc tới quán trọ cuộc đời. Nghe nói, vợ Vọng cũng không chứng kiến
được giờ khắc giã từ của chồng mình. Mòn mỏi vì phải chăm sóc chồng
con, lúc hơn một giờ đêm, Vọng vẫn bình thường. Nhưng khi Nguyệt ngủ
quên giây lát, thì Vọng đã ra đi nhẹ nhàng, thanh thản.
Vĩnh biệt người bạn đồng môn. Vĩnh biệt người bạn văn chung nhóm
Về Nguồn. Nguyễn Hoài Vọng ơi, lòng tôi đau nhói. Biết đến bao giờ anh
em chúng ta mới có những ngày hạnh phúc, từ mái trường thân yêu hình
như đang rêm nhức vì mưa nắng thời gian, từ con đường dẫn đến Đài
phát thanh mỗi chiều Chủ nhật, hay một góc quán nghèo uống trà đá
chanh đường ghi sổ... Nhớ con đường thứ 20 với ánh đèn vàng hiu hắt,
dù sớm nắng chiều mưa, nhưng đó cũng là một điểm dừng chân cho bạn
bè trong tháng năm thống khổ, trong những đêm bóng hỏa châu long
lanh từ miệt phi trường Bình Thủy như lời thôi thúc lên đường… Tất cả
đã đi vào quá vãng mà mỗi chúng ta, trên con sông đời cuộn sóng, chỉ
là một dấu bèo sao. Xin được giữ mãi màu xanh của ước mơ và hy vọng,
màu xanh một thời lãng mạn tuổi đôi mươi để viết lên những dòng thơ
ngọt ngào ân nghĩa:
Rũ lòng anh giữa phù hoa
Trắng bàn tay- nỗi xót xa không rời
Gửi cho em nửa khung trời
Nửa vầng trăng- với một đời làm thơ…
Cần Thơ, 7/4/2015
211