Page 210 - 60 nam chu nghia & noi niem
P. 210

LÊ TRÚC KHANH                                 60 NĂM, CHỮ NGHĨA VÀ NỖI NIỀM
              3.
              Vẫn buổi chiều Cần Thơ, tôi đứng trên bến Nhị Kiều trông vời chiều
           mưa Cái Khế. Mây nặng nề lũng thấp. Đã từ lâu tôi thường hay thắc mắc
           nước bèo mây gió ấy rồi có đi về ngang quê hương tôi không? Nhưng lần
           nầy tôi lại muốn biết nó có đến Bắc Đuông không, đến trong đôi mắt rạng
           đông của người tình yêu dấu. Lòng bỗng ngùi ngùi khi nhớ Thôi Hiệu
           nghìn xưa. Ôi, “Yên ba giang thượng sử nhân sầu”....


           Cần Thơ, vào thu 1970

                                 Bài nầy tôi viết cho tập thơ đầu tay của Phạm
                               Hữu Quang, ấn phẩm thứ 14 của Cơ sở xuất bản
                               Về Nguồn  năm 1970, lúc nầy Quang còn là một
                               học sinh trung học. Anh học trò hiền lành nhút
                               nhát đó gặp tôi ở Cần Thơ trong một buổi chiều
                               mưa.  Hoàn  cảnh  gia  đình  của  Quang  càng  làm
                               tôi xúc động hơn. Trái tim Quang dành trọn cho
                               người  mẹ nghèo, gian khổ ở Bắc Đuông đã âm
                               thầm hy sinh cả một thời xuân sắc cho những đứa
           PHẠM HỮU QUANG      con mình.
              Đâu chỉ riêng tôi, mà Hà Huy Thanh, Trân Khanh, Lăng Cảnh Huy,
           Phương Giang, Nguyễn Hữu Phương, Lê Hà Uyên, Huyền vân Thanh…
           và tất cả những người bạn trong nhóm Về Nguồn đều dành cho Quang
           lòng yêu thương và sự trân trọng một tài năng.
              Sau 1975, anh em ít có dịp gặp nhau. Tôi gần như giã từ văn chương
           để lao vào cuộc mưu sinh vì cơm áo gia đình. Đôi lần gặp lại, nhận thấy
           Quang đã trưởng thành hơn, có tiếng tăm ở đất An Giang, nhưng nét
           thư sinh ngày nào đã dần phai nhạt. Quang có gởi cho tôi một tấm ảnh,
           đúng chất giang hồ thứ thiệt! (chớ không phải giang hồ vặt như Quang
           tự nhận trong một bài thơ !). Dù vậy, trong quyển hồi ký nhỏ bé nầy, tôi
           vẫn muốn giữ hình ảnh anh học trò Phạm Hữu Quang trong những năm
           70 thế kỷ XX.
              Giữ để nhớ những năm tháng ngạt ngào kỷ niệm, để cứ sống trong
           hồi ức là Phạm Hữu Quang vẫn còn tồn tại đâu đó giữa cuộc đời qua
           những dòng thơ tài hoa, đậm đà tình yêu quê hương, đất nước.

                                                         Cần Thơ, tháng Chạp
                                         213
   205   206   207   208   209   210   211   212   213   214   215