Page 38 - 60 nam chu nghia & noi niem
P. 38
LÊ TRÚC KHANH 60 NĂM, CHỮ NGHĨA VÀ NỖI NIỀM
QUÊ NGOẠI
hời thơ ấu của anh em tôi gắn liền cùng quê ngoại, với hàng cau,
Thàng dừa, với con sông cửa Đại ngoài kia bốn mùa cuồn cuộn phù
sa. Những người để lại dấu ấn sâu đậm trong tôi là những cậu, dì, là anh,
chị em bên ngoại. Má tôi thì tảo tần hôm sớm, từ tráng bánh đến gánh
hàng rong cho tới một tiệm hàng xén nghèo nàn để nuôi đàn con từng
ngày khôn lớn. Trong lòng tôi cũng ít nghĩ suy gì về dòng tộc bên nội (do
không được biết), mà chỉ sống thật bình yên bên cạnh những bà con chơn
chất, quê mùa nơi quê ngoại. Sau nầy, khi biết viết văn làm thơ, tôi cũng
không có bài viết nào nói về quê nội. Đến nỗi một người bạn văn ở nước
ngoài cũng nhìn thấy điều đó và anh đã viết trong một bài nhận định của
mình: “Không hiểu tại sao Lê Trúc Khanh sáng tác rất nhiều thơ văn mà
không có tác phẩm nào nói về quê nội?” Viết như thế, vì anh không hiểu
được anh em tôi là con dòng thứ, dù cách quê cha chỉ vài cây số, nhưng
tôi chưa bao giờ đặt chân đến nơi nầy suốt thời thơ ấu. Hiếm hoi lắm, một
đôi khi tôi có gặp Bác Hai, Cô Tư, Cô Sáu, Bác Bảy (bà con bên nội) và Dì
Năm, Cậu chín Ban (bà con bên má lớn) trong vài lần đám giỗ ở cầu Ngã
tư... Rồi chiến tranh liên miên. Bến Tre là vùng bom cày đạn xới. Tôi học
hết tiểu học tại trường Tân Thạch, thi vào Trường TH Nguyễn Đình Chiểu
(Mỹ Tho)... Từ đó, con đường về quê nội ngày càng xa diệu vợi.
Tháng 3 năm 2009, tôi cùng đoàn Giáo viên Trường THPT Châu Văn
Liêm (Cần Thơ) tham quan Bến Tre, nhân dịp cầu Rạch Miễu vừa thông
tuyến. Xe nhẹ nhàng vượt qua hai dòng sông lớn nối đôi bờ Tiền Giang và
Bến Tre, là niềm mơ ước bao đời của người dân xứ dừa một thời tan tác
vì bom đạn. Khi qua cầu, xe dừng lại cho khách mua những loại hàng đặc
sản tại các quầy dọc dưới chân cầu. Ngày xưa, đất nầy là làng An Khánh,
là quê nội của chúng tôi!
41