Page 39 - 60 nam chu nghia & noi niem
P. 39
60 NĂM, CHỮ NGHĨA VÀ NỖI NIỀM LÊ TRÚC KHANH
Một cảm giác buồn mang mang khi đặt chân lên vùng đất mà cả thời
thanh xuân tôi chưa được tới:
Quê cha chỉ cách dòng sông nhỏ
Mà ngậm ngùi xa cả một đời
Rạch Miễu tôi về năm tháng đó
Bồi hồi qua hết tuổi năm mươi...
Năm đó, ông bà nội, cô bác bà con...và cả ba tôi đều đã là cát bụi.
Chợt thấy cuộc đời là vô thường, là phi lý. Bao nhiêu vui, buồn, ân, oán..
cả một kiếp đời mang nặng, cuối cùng chỉ như một hạt phù sa nhỏ bé
trên dòng sông mênh mông vô tận. Bởi vậy trong lòng tôi cũng rất nhẹ
nhàng khi nhớ về quá khứ.
Bài thơ nầy tôi viết về quê Ngoại, về bà Ngoại của anh em tôi - từ
những năm 60 thế kỷ trước - như một lời tạ ơn đất và người Bến Tre đã
cho tôi sống trọn vẹn những hình ảnh ngọt ngào trong thời thơ ấu, cho
tôi một chút tâm hồn mơ mộng để làm thơ.
Quê Ngoại nghìn năm mây trắng bay
Cầu tre muôn thuở quyện sông dài
Ráng chiều trôi đỏ hàng cau trắng
Khói rạ hương đồng ngây ngất say.
Sao mình không thương quê Nội?
Vẫn nắng chiều ngõ tối xanh xanh
Ngày xưa, mây trắng xây thành
Mặt trời xuống đó sao mình không thương?
Không, mình chỉ thương quê Ngoại
Nơi đây
Những mái đầu bạc trắng
Đau buồn sót lại của ngày xanh.
Gánh lúa khòm lưng run rẩy mắt
Tay gầy quẹt lệ chảy quanh quanh.
42