Page 50 - 60 nam chu nghia & noi niem
P. 50

LÊ TRÚC KHANH                                 60 NĂM, CHỮ NGHĨA VÀ NỖI NIỀM
           được đi xa, lòng nôn nao khó tả. Ngôi trên xe lam bên cạnh cô mà mắt chỉ
           hướng theo những hàng cây, đồng ruộng bên đường. Cô nhỏ nhẹ dặn dò,
           nắm tay tôi khi xuống bến xe dắt qua con đường dập dìu xe cộ. Nhà cô tôi
           nằm trên một con đường yên tĩnh, có một hàng me xanh mướt. Ngôi nhà
           như một biệt thự, lần đầu tôi được bước chân vô. Cô kể  mình là con một
           và ba má cũng đã lớn tuổi, ba là công chức sắp về hưu. Chiều hôm đó,
           tôi ăn bữa cơm ngon nhất đời, dù những món ăn chỉ bình thường, nhưng
           được ngồi trên bàn nghiêm túc, thức ăn bày ra chén, dĩa, mỗi người còn
           có thêm bên cạnh một ly trà đá, so với việc anh em tôi cứ tới giờ ăn là mỗi
           đứa bới tô cơm rồi tìm một góc nhà tự xử!
              Tối hôm đó, cô dắt tôi đi chợ, ăn kem, ra hồ Chung Thủy, tới Ngã ba
           tháp... với ánh đèn rực rỡ đông vui. Biết tôi thích đọc sách, cô dắt tôi
           vào một nhà sách với hàng trăm loại, bảo tôi cứ lựa chọn, thích quyển
           nào cô sẽ mua cho. Phân vân mãi, cuối cùng tôi chọn quyển “Dưới mái
           học đường” của tác giả Cao Văn Thái. Đây là một quyển tự truyện được
           phóng tác theo quyển “Tâm hồn cao thượng” do Hà Mai Anh dịch từ bản
           gốc của tác giả người Pháp Edmondo De Amicis. Cô đưa tay vuốt đầu tôi:
           “Quyển nầy hay lắm, nói về tình thầy trò, cô cũng thích nữa! Em rán đọc
           cho hết, đừng bỏ sót trang nào”.
              Quyển sách mua tại nhà sách Bến Tre một đêm nào những năm 50
           thế kỷ trước, cùng với lời nhắn nhủ ân cần của cô đã theo suốt cuộc hành
           trình đi tìm tri thức cho bản thân tôi.
                                                   Buổi sáng, trước khi trở lại
                                                trường, cô gọi tôi thức sớm,
                                                vệ  sinh  xong  rồi  ăn  sáng.
                                                Buổi  điểm  tâm  cũng  thật  là
                                                đặc  biệt:  Chỉ  là  cơm  nguội
                                                hấp lại cho nóng, ăn với  tôm
                                                kho  lạt...  mà  sao  ngon  đến
                                                vô  cùng!  Hương  vị  đó,  tôi
           Hồ Chung Thủy-Bến Tre. (Ảnh trên Internet)   đã  mang  theo  trọn  cuộc  đời
           mình từ năm tháng xa xôi cho đến tận ngày nay. Vài năm sau, cô tôi
           chuyển về thành phố Bến Tre và tôi không còn gặp lại. Từ sau 1975, tôi
           cũng đã nhiều lần dò hỏi thông qua bạn bè, đồng nghiệp, nhưng không
           ai có một chút tin tức về cô. Những nhà giáo như cô giáo vỡ lòng hay cô
           dạy lớp ba của tôi, chắc chắn là không có một huy chương, một danh hiệu
           nào trong bầu trời tri thức. Nhưng tấm lòng của quí cô để lại cho đời,

                                          53
   45   46   47   48   49   50   51   52   53   54   55