Page 47 - 60 nam chu nghia & noi niem
P. 47
60 NĂM, CHỮ NGHĨA VÀ NỖI NIỀM LÊ TRÚC KHANH
khác, cũng bà con bên ngoại ở quê nhà. Anh bị câm bẩm sinh, vóc người
nhỏ bé, nhưng khi lớn lập gia đình có một con trai rồi sau đó hai vợ chồng
chia tay. Cứ mỗi sáng Chủ Nhật, anh ăn mặc chỉnh tề, có khi thắt cà vạt
(ở cái thời ăn mặc như thế rất hiếm) chạy chiếc xe đạp Alcyon đến giáo
đường trên chợ. Anh là người có đôi bàn tay cực khéo. Có thể nói, tất cả
lồng đèn ngôi sao trang trí nhà thờ trong dịp lễ Giáng sinh đều do một
tay anh thực hiện. Mỗi năm, khoảng tháng 10 dương lịch, đã thấy anh
chuốt tre làm khung, đi lựa mua giấy bóng màu, giấy bạc... để chuẩn bị.
Một mình anh làm hết mọi công việc: từ việc kết hình ngôi sao, uốn vòng
tròn, cắt dán... Có những chiếc lồng đèn lớn lại viền quanh là các chiếc
lồng đèn nhỏ được sắp xếp vô cùng tinh xảo. Đâu phải chỉ mười, mà có
đến hàng chục lồng đèn ngôi sao kích cỡ khác nhau. Khi nhìn thấy trước
nhà anh giăng dây, treo những chiếc đèn hoàn thành, đêm thắp đèn cầy
sáng rực, là mọi người đều hiểu mùa Noel sắp đến. Nói không quá lời,
anh là một trong những người đã góp phần đem lại niềm vui cho làng
quê tĩnh lặng khi người dân nặng oằn vai vì cơm áo, thì chính cái rực rỡ
của mùa lễ hội như mang lại cho họ những giây phút bình yên, thanh
thản để có niềm tin hướng tới ngày mai.
Rồi chiến tranh bùng nổ, lễ hội cũng dần thưa vắng. Người “nghệ
sĩ dân gian” chắc cũng cảm thấy cô đơn khi những tác phẩm sáng tạo
của anh không còn phô diễn rực rỡ như ngày nào. Tôi xa hẳn Bến Tre từ
những năm làng quê đầy biến động. Anh mất âm thầm và thân xác cũng
gởi trên đất cát quê nhà. Mỗi lần tới lễ Giáng sinh, lòng tôi vẫn nao nao
nhớ những mùa Noel thanh bình năm cũ. Nhớ anh ngồi trên chiếc xe đạp
chạy ngang nhà, đưa tay chỉ về phía chợ, nói một câu gì đó bằng mấy
tiếng: “Be...be..be..” - âm điệu của người câm - rồi vội vã vẫy tay chào .
Lễ Giáng sinh ngày nay được tổ chức với những trang trí hiện đại
do sự phát triển vô cùng lớn lao của khoa học kỹ thuật. Đi qua bao mùa
Giáng sinh như thế, sao vẫn nhớ Giáng sinh quê nghèo từ 60 năm trước.
Nhớ những chiếc lồng đèn ngôi sao, nhớ người tín đồ Công giáo thân
quen tài hoa mà bất hạnh. Ôi miền quê hương thơ ấu có biết bao nhiêu
điều để nhớ để thương....
Bà Ngoại tôi quê gốc Giồng Luông. Lớn lên bà lập gia đình về quê
chồng ở làng Tân Thạch và sống tại đây cho đến lúc qua đời. Thời loạn
lạc chắc cũng không mấy ai quan tâm về dòng họ, về quê quán... Khoảng
sau năm 1955 đã yên ổn, nghĩ tới dòng họ bà con nên cuối năm là nhớ
ngày tảo mộ. Thời gian nầy anh Hai tôi đã nghỉ việc bệnh viện nhà binh
50