Page 140 - NRCM1
P. 140
NHẬN RA CHÍNH MÌNH
ngời đó. Niềm vui đến với cô không thể diễn tả đƣợc, từ
đó cuộc đời cô chuyển hóa, cuộc sống thực sự có ánh
sáng. Đó là đánh thức cái biết đang hiện hữu nơi chính
mình, mỗi ngƣời xem toàn thân mình có chỗ nào thiếu
không? Nhƣng vì chúng ta không nhớ. Nếu ngay đây
thƣờng xuyên quán trở lại thì ánh sáng tự tánh luôn hiện
hữu đó có lúc sẽ xuất hiện, chạm đến đâu nó cũng liền
cảm nhận ngay, đâu thiếu. Vậy còn tìm chỗ nào nữa, rõ
121
ràng là mê.
Thiền sƣ Nghĩa Hoài có bài kệ:
Nhạn quá trƣờng không,
Ảnh trầm hàn thủy,
Nhạn vô di tích chi ý,
Thủy vô lƣu ảnh chi tâm.
“Nh n ay trên không,
Bóng chìm áy nước,
Nh n không ý ể dấu,
122
Nước không tâm giữ óng.”
Tức là đi qua tất cả cảnh mà chẳng để lại dấu vết
gì, không lƣu giữ trong tâm một bóng dáng. Đó mới thật
tùy duyên tự tại. Gọi là vào nƣớc mà không quậy sóng,
vào rừng mà không động lá. Chỗ này có thể bắt chƣớc
123
đƣợc sao?
121
“Có một cô… là mê” Con ường giải thoát, trang 214, 215 - Hòa thƣợng
Thích Thông Phƣơng.
122
“Thiền sƣ… giữ bóng” Kinh kim cang giảng lục, trang 383 - Hòa thƣợng
Thích Thông Phƣơng.
123
“Tức là… sao?” Thiền tông n ng , trang 201 – Hòa thƣợng Thích Thông
Phƣơng.
139