Page 138 - NRCM1
P. 138
NHẬN RA CHÍNH MÌNH
ý tƣởng thì đã biến cái chân thật thành cái giả dối rồi, từ
cái bất sinh biến thành cái sinh diệt. Cho nên cũng một
cái biết, mà gọi là chân, cũng một cái biết mà gọi là
vọng. Cái biết có so sánh phân biệt là cái biết trong mê
vọng, còn sinh diệt. Cái biết không có so sánh phân biệt
119
đẹp xấu… trong đối đãi là cái biết tỉnh sáng an nhiên.
Nhƣ vậy khi xúc cảnh chúng ta không thêm một ý
nghĩ phân biệt, phán đoán, cảnh ở trƣớc mắt nhƣ thế nào
thì thấy nhƣ thế ấy, không thêm không bớt gì cả thì tâm
an nhiên sáng suốt. Nếu thấy cảnh mà chúng ta đem
những kinh nghiệm của quá khứ để so sánh với cái thấy
hiện tại, rồi quyết định đúng sai, thì rơi vào đối đãi hai
bên; hễ còn đối đãi là còn sinh diệt, còn sinh diệt là còn
khổ đau.
Nếu đứng trƣớc quả bom sắp nổ làm gì để không
lo sợ? Hãy làm một với quả bom. Khi bạn làm một với
quả bom, thì bạn còn sợ gì? Bạn thấy vô lý và tự nhủ…
nhƣng dù bạn có muốn thế hay không, bạn cũng bị bắt
buộc làm một với nó, phải không? Cũng nhƣ thế, nếu
bạn bị hỏa thiêu, chắc chắn bạn bị đốt cháy. Vì vậy, bạn
chỉ cần làm một với lửa, khi không còn lối thoát. Nếu
bạn nghèo, hãy sống trong cảnh nghèo mà không nổi
loạn, thì sự nghèo sẽ không đè nặng lên bạn. Cũng nhƣ
120
vậy, nếu bạn giàu, hãy sống với sự giàu có của mình.
Có một cô kỹ nữ Nhật Bản là con của một võ sĩ
theo hộ tá vị tƣớng quân. Do vị tƣớng quân này bị thất
thế sa thải, nên sự nghiệp gia sản của võ sĩ cha cô cũng
119
“Trong sắc thân… an nhiên” Kiến tánh thành hật, trang 282-283 – Hòa
thƣợng Thích Thanh Từ giảng giải .
120 “Nếu đứng trƣớc… của mình” M t l i hành Thiền, trang 61 - Hải Ân.
137