Page 134 - NRCM1
P. 134
NHẬN RA CHÍNH MÌNH
tƣớng, tự nhiên không tu mà tu, khi phiền não hết thì
sinh tử dứt. Sinh diệt diệt rồi, tịch diệt hiện tiền, ứng
114
dụng vô cùng gọi đó là Phật.
Đã rõ các tƣớng phi tƣớng, tự nhiên không tu mà
tu. “Ví nhƣ có ngƣời vào kho chứa đầy đồ vàng chỉ
thấy nơi vàng chẳng thấy các tướng, dù thấy các
tƣớng, cũng chỉ là vàng. Chẳng bị các tƣớng mê hoặc
thì lìa phân biệt, thƣờng thấy bản thể của vàng nên
chẳng hƣ vọng, dụ cho bậc thánh, thƣờng quán chân
nhất (chân tâm), chẳng thấy các tƣớng, dù thấy các
tƣớng cũng là chân nhất, xa lìa vọng tƣởng chẳng có
điên đảo, trụ nơi thực tế nên gọi là bậc thánh.
Còn nhƣ có ngƣời ở trong kho chứa đồ vàng
thƣờng thấy các tƣớng (nhƣ cà rá, bông tai,…), chẳng
thấy bản thể vàng, vọng khởi đủ thứ tri kiến, phân
biệt tốt xấu, làm mất tánh vàng, bèn có tranh luận, dụ
cho phàm phu thƣờng thấy sắc tƣớng nam nữ xấu
đẹp, đủ thứ sai biệt, mê muội bản tánh, chấp trƣớc
tâm tƣởng, vọng sinh yêu ghét lấy bỏ, kiến chấp điên
đảo, trôi lăn trong vòng sinh tử. Nên những hành giả
tu đạo xa lìa tri kiến mới tƣơng ứng với đạo, khế hợp
với chân nhất”. 115
7- Ở trong cái sinh hoạt hằng ngày
Có lần một học giả đến hỏi đạo thiền sƣ Việt Khê
ngƣời Nhật Bản, Ông tha thiết hỏi về thiền đạo:
- Bạch thầy con đã nghiên cứu Phật học, Nho học
đã hơn hai mƣơi năm. Những điều đó con hiểu rất
114
“Chỉ cái… là Phật” Nguồn Thiền giảng giải, trang 192, 193 – Thích
Thanh Từ giảng.
115
“Ví nhƣ… chân nhất” Bửu T ng Luận, trang 83, 84 - Hòa thƣợng Thích
Duy Lực dịch.
133