Page 132 - NRCM1
P. 132
NHẬN RA CHÍNH MÌNH
Một đoạn trong Đàn Kinh có nêu:
“Thường ứng dụng các căn.
Mà chẳng khởi tưởng dụng
hân iệt tất cả pháp
Không khởi tưởng phân iệt.”
Đến đây tổ chỉ thẳng Đại Niết Bàn thƣờng ứng
hiện ra cái dụng nơi các căn mà chẳng khởi tƣởng
dụng. Ví dụ cảnh đến thì mắt tự thấy chớ không có
tƣởng là mình thấy; tiếng đến thì tai tự nghe chứ không
khởi tƣởng là mình phải nghe. Không dấy niệm, không
khởi tƣởng mà hằng thấy hằng nghe, đó mới là chân
thật; dấy niệm khởi tƣởng mới biết đó không phải là
chân thật. Phân biệt tất cả pháp mà không khởi tƣởng
phân biệt. Ví dụ nhƣ mình nhìn mọi ngƣời biết mặt
mày hình sắc của tất cả mà không có ý dấy niệm phân
biệt ngƣời này hay ngƣời kia dở, ngƣời này tốt, ngƣời
kia xấu… Phân biệt tất cả pháp mà không khởi tƣởng
phân biệt, đó là Niết Bàn hiện hữu. Vừa khởi niệm tìm
Niết Bàn là mất Niết Bàn. Hiện nay chúng ta sống
trong Niết Bàn mà không biết, nên phải chịu trầm luân
trong sinh tử, cho nên Phật thƣờng nói đáng thƣơng
xót. Nếu chúng ta sống đƣợc với cái lƣợng thật, đó là
Niết Bàn. Nếu chúng ta sống với thân ngũ uẩn, đó là
sinh tử. Nhƣng không thể bỏ thân ngũ uẩn riêng có
112
Niết Bàn, mà ngay thân ngũ uẩn đã có Niết Bàn.
Trong Duy Lực ngữ lục, Hòa thƣợng Thích Duy
Lực giảng: Kinh Niết Bàn có nói đến vấn đề điên
đảo tƣởng.
112
“Một đoạn… Niết Bàn” háp Bảo Đàn Kinh, trang 352, 353 - Hòa thƣợng
Thích Thanh Từ giảng giải.
131