Page 129 - NRCM1
P. 129
Đức Thanh
4- Ở nơi cái nếm (lƣ i)
Thiền sƣ Triệu Châu nói: “Cả ngày ăn mà chẳng
nhai nát một hạt gạo. Cả ngày mặc mà chẳng dính một
sợi tơ.”
Bởi vì ngƣời đạt đạo, thấu đƣợc lẽ chân thật, nhận
ra tâm chân thật của mình. Rõ thông các hành động từ
tâm thể hiện, nên không có dấy niệm có không, đắc
thất… trái lại, phàm phu u mê chạy theo thức tình phân
biệt, lúc ăn thì nghĩ trăm thứ, lúc mặc cũng nghĩ trăm
việc, do đó mà phiền não tham sân si dấy khởi làm mất
tính thƣờng nhiên, tâm luôn bàng hoàng, xao xuyến,
khắc khoải, lo âu… Vì sống với đạo là phải sống với
tánh bình thƣờng, tánh bình thƣờng này ai cũng có và
108
không lúc nào vắng mặt.
5- Ở nơi cái xúc chạm (của thân)
Trong buổi độc tham Lão sƣ nói: “Tôi bảo ông
nhiều lần nên từ bỏ lý luận, phân tích theo trí thức. Hãy
giải phóng tâm trí ông khỏi các ý tƣởng, niềm tin, giả
thiết. Nếu tôi đánh ông một gậy, ông la lên: Ôi cái Ôi
này là cả vũ trụ, còn gì nữa chứ. Nếu ông sờ vào lửa,
ông sẽ la lên và rút tay lại phải không? Đa số ngƣời ta
nghĩ tới lửa nhƣ một cái gì cung cấp nhiều sức nóng,
hoặc nhƣ một tiến trình kết thúc của sự chết… Nhƣng
lửa chỉ là lửa và khi ông phỏng lửa mà la lên: Ôi Thì
chỉ có Ôi mà thôi.
Môn sinh hỏi:
108
“Thiền sƣ… vắng mặt” Nhặt lá ồ ề” trang 270 - Hòa thƣợng Thích
Thanh Từ.
128