Page 124 - NRCM1
P. 124

NHẬN RA CHÍNH MÌNH

           Hoài Hải liền tỉnh ngộ. Chính đó là cái hiện hữu nơi
                                  101
           mình nó đâu có bay.
                 Ngài Sùng Tín hỏi thiền sƣ Đạo Ngô
                 - Từ ngày con vào đây đến nay chƣa đƣợc thầy
           chỉ dạy tâm yếu.
                 - Từ ngày ngƣời vào đây ta chƣa từng chẳng chỉ
           dạy tâm yếu cho ngƣơi.
                 - Thầy chỉ dạy ở chỗ nào?
                  Sƣ bảo:
                 -  Ngƣời dâng trà lên, ta vì ngƣời mà tiếp. Ngƣơi
           bƣng cơm đến, ta vì ngƣời mà nhận. Ngƣơi xá lui thì ta
           gật đầu. Chỗ nào chẳng chỉ dạy tâm yếu.
                 Sùng Tín cúi đầu im lặng suy nghĩ, tại sao việc đó
           là tâm yếu?
                 Sƣ vừa suy nghĩ, Đạo Ngô liền bảo:
                 - Thấy thì thẳng đó liền thấy, suy nghĩ liền sai.
                                                                      102
                 2- Ở nơi cái nghe (tai)
                 Tai  không  tình  chỉ  duyên  theo  thanh  trần  bên
           ngoài mà hiện buồn vui.
                 Có một vị tăng hỏi thiền sƣ Qui Tỉnh về cây bách
           của Triệu Châu, Qui Tỉnh bảo:
                 - Ông tin chăng?
                 Tăng thƣa:
                 - Lời quý Hòa thƣợng con đâu dám chẳng tin.
                 Qui Tỉnh bảo:


           101
               “Có  lần…  có  hay”  Con   ường  giác  ng ,  trang  189,  190  -  Hòa  thƣợng
           Thích Thông Phƣơng.
           102
              “Ngài Sùng Tín… liền sai” Xuân trong cửa thiền, trang 337 - Hòa thƣợng
           Thích Thanh Từ.
                                                                     123
   119   120   121   122   123   124   125   126   127   128   129