Page 126 - NRCM1
P. 126
NHẬN RA CHÍNH MÌNH
tiếng mƣa rơi nên quên mất cái gì ang nghe, ang
iết. Thiền sƣ hỏi bên ngoài là tiếng gì? Tức muốn
nhắc ông tăng nhớ lại cái gì ang nghe, ang iết rõ
ràng, đang hiện có mặt ở đây, chứ không phải ý ngài ở
ngoài hiên. Nhƣng vị tăng quen sống theo duyên, tâm
duyên theo tiếng mƣa rơi bên ngoài, nên chỉ nghe tiếng
mƣa rơi. Do đó, thiền sƣ nói: “Chúng sinh điên đảo
quên mình theo vật”, quên chính mình đây mà chạy ra
bên ngoài. Vị tăng hỏi: “Còn Hòa thƣợng thì nhƣ thế
nào?” Ngài đáp: “Vẫn chẳng quên mình”. Thiền sƣ
cũng nghe tiếng mƣa rơi biết rõ tiếng mƣa rơi, nhƣng
vẫn không quên mình. Sống nhƣ vậy mới gọi là không
mất mình, chứ còn ngồi đây mà chạy theo tiếng là quên
mất chính mình, là đánh mất thực tại đang hiện hữu. 104
Thiền sƣ CảnhThanh ngồi trong am với chú thị
giả, ngài nghe bên ngoài có con rắn bắt con nhái kêu ọt
ẹt. Ngài hỏi chú thị giả: Tiếng gì ở bên ngoài?
Chú thị giả thƣa: Tiếng con rắn bắt con nhái kêu.
Ngài nói: Chúng sinh khổ lại có khổ chúng sinh.
Cái nào là chúng sinh khổ, cái nào là khổ chúng
sinh? Con nhái bị con rắn bắt là chúng sinh khổ, còn
khổ chúng sinh là chú thị giả hay là ai?
Ai quên mình theo vật thì ngƣời đó khổ, đó là khổ
chúng sinh. Ngay nơi mình có hòn ngọc báu mà chúng
ta lúc nào cũng quên nó chạy mãi theo âm thanh sắc
tƣớng bên ngoài cho nên bị vô thƣờng chi phối, do đó
104
“Thiền sƣ… hiện hữu” Con ường giác ng , trang 175, 176 - Hòa thƣợng
Thích Thông Phƣơng.
125