Page 125 - NRCM1
P. 125
Đức Thanh
- Ông có nghe giọt mƣa rơi trƣớc thềm chăng?
Tăng chợt tỉnh la: “Chao!” và làm bài kệ:
“Giọt mưa trước thềm,
Rành rẽ rõ ràng.
Càn khôn ập nát,
Liền ó tâm dừng.”
Chú ý: Từng giọt, từng giọt mƣa rơi, nghe rất rõ
ràng rành rẽ không một chút mê mờ, thì giọt mƣa vẫn
là giọt mƣa nhƣng tâm sáng ngời không thêm bớt, lấy
bỏ gì trong đó. Nhƣ vậy là chính mình ang hiện hữu
ngay từng giọt mưa rơi Thấy biết đƣợc nhƣ thế thì
thấy biết cái gì cũng sáng ngời, đâu đâu cũng là Phật
103
pháp, chân lý hiện hữu khắp mọi nơi.
Thiền sƣ Cảnh Thanh đang ngồi, liền hỏi vị tăng
bên cạnh:
- Ở bên ngoài là tiếng gì?
Lúc đó trời đang mƣa, nên ông tăng thƣa:
- Là tiếng mƣa rơi.
Thiền sƣ Cảnh Thanh bảo:
- Chúng sinh điên đảo quên mình theo vật.
Ông tăng hỏi:
- Còn Hòa thƣợng thì sao?
Ngài đáp:
- Vẫn chẳng quên mình.
Đa số ngƣời đều sống nhƣ vậy, đang ngồi đây,
nghe tiếng mƣa rơi thì chạy ra ngoài hiên, tâm nhớ theo
103
“Có một… mọi nơi” Cửa Thiền hé mở, trang 131, 132 - Hòa thƣợng Thích
Thông Phƣơng.
124