Page 121 - NRCM1
P. 121
Đức Thanh
Mũi ngửi mùi phân biệt rõ ràng thơm hôi, nhƣng không
vì hôi mà bực, không vì thơm mà nhiễm. Lƣ i nếm vị
có ngon, có dở, nhƣng không vì ngon mà đòi thêm,
không vì dở mà chán bực. Đối với sáu trần chúng ta
không có niệm theo đuổi, không có niệm dính mắc,
ngay đó là thiền rồi, khỏi cần hỏi ai hết. Nên nói: Đối
cảnh không tâm chớ hỏi thiền.
Vấn đề này vua Trần Thái Tông cũng có bài kệ:
“Chỉ sai hữu niệm quên vô niệm,
Liền trái không sinh nhận có sinh,
M i ắm các hương, lưỡi tham vị,
Mắt mờ chúng sắc, tiếng mê tai,
Lang thang làm khách phong trần mãi,
Ngày cách quê hương muôn dặm trình”. 97
Đ o, hay thiền là Tâm thể chân thật của mình, là
cái thấy nghe hiểu biết hằng hữu, không sinh diệt.
Nhƣng vì chúng ta quên, nên cái thấy, nghe hiểu biết
lại duyên theo bóng dáng của sáu trần, đƣa chúng ta đi
trong luân hồi sinh tử. Bây giờ cũng cái thấy, nghe đó
mà thầm nhận biết mình có cái hay thấy, hay nghe, đó
là thiền, là đạo.
Vậy hãy sống với bản thể chân thật lƣu xuất từ
các căn: mắt, tai, mũi, lƣ i, thân, ý trong sinh hoạt
hằng ngày nhƣ lời dạy của Tổ:
1- Ở nơi cái thấy (mắt)
Mắt vốn không tình, chỉ vì theo sắc mà tâm có
thƣơng-ghét.
97
“Chỉ sai… dặm trình” Con ường giải thoát, trang 132 - Hòa thƣợng Thích
Thông Phƣơng.
120