Page 119 - NRCM1
P. 119
Đức Thanh
“Đất tâm tùy thời nói,
Bồ Đề c ng thế thôi,
Lý sự ều không ng i,
94
Đang sinh tức chẳng sinh.”
“Phàm khi thấy sắc đều là thấy tâm.” Thấy sắc thì
biết ta có cái hay thấy (cái biết), cái biết là dụng của chân
tâm. Thể của chân tâm rỗng lặng, chiếu soi. Do không
hình tƣớng nên không phải là vật gì cả, gọi là tâm cũng là
gƣợng đặt tên thôi, nên nói “Tâm chẳng phải là tâm”.
Dụng của chân tâm thì nhƣ ánh sáng của gƣơng, nhân có
sắc (cảnh) đối trƣớc mà hiện bóng, nên nói “Nhân sắc mà
có tâm”. “Nơi tâm sinh tức gọi là sắc”. Sắc ở đây nên
hiểu là sắc tâm. Đối cảnh tâm sinh khởi tức là thọ, tƣởng,
hành, thức sinh khởi. “Biết sắc vốn không, nên sinh mà
chẳng sinh”. Biết sắc tâm (thọ, tƣởng, hành, thức) vốn
không có tự tánh, nhƣ bóng trong gƣơng. Bóng trong
gƣơng là có sao ta nắm bắt chẳng đƣợc? Nếu bảo là
không, sao thấy có bóng hiện”, nên nói “sinh mà chẳng
sinh” là vậy đó!
“Nếu ngƣời không quyết định tin tâm này là Phật,
chấp tƣớng tu hành để cầu đƣợc công dụng đều là vọng
95
tƣởng, cùng đạo trái nhau.”
94
“Thiền sƣ Mã Tổ… chẳng sinh” Phật tâm luận, trang 141, 142 - Hòa
thƣợng Thích Phƣớc Hảo.
95
“Nếu ngƣời … trái nhau” Truyền tâm pháp yếu, trang 23 - Hòa thƣợng
Thích Thanh Từ giảng.
118