Page 130 - NRCM1
P. 130
NHẬN RA CHÍNH MÌNH
- Tôi thiếu cái gì nào? Thầy thì đã ngộ còn tôi thì
không. Có gì khác biệt khi thầy chạm vào lửa và khi tôi
chạm vào nó?
Lão sƣ:
- Không hoàn toàn khác biệt.
Hai câu kệ trong Vô Môn Quan viết:
“Trời trong, vầng nhật rọi,
Mưa xu ng, mặt ất ướt.”
Ở đó không có đẹp xấu, không có thiện ác, không
có gì cả, không có gì giới hạn cả.
Môn sinh:
- Tôi muốn thấy sự vật nhƣ thế, chấp nhận cuộc
đời nhƣ thế đó, nhƣng tôi không làm đƣợc.
Lão sƣ:
- Không có gì để chấp nhận. Tất cả những gì ông
phải làm là chỉ thấy khi nhìn và chỉ nghe khi lắng nghe.
Nhƣng ngƣời thƣờng thì không làm đƣợc nhƣ vậy. Họ
luôn luôn trộn lẫn ý tƣởng với điều họ cảm giác. Khi
ông chạm phải cái lò nóng, mà la: Ôi thì thực tế hiển
109
nhiên duy nhất là Ôi Còn gì nữa chứ?
6- Ở nơi cái biết (của ý)
Thiền sƣ Huyền Giác: “Phân biệt mà chẳng phải ý.”
- Ý phân biệt là do niệm dấy lên đòi hỏi một sự
thỏa mãn cho cái tôi, có tâm phân biệt là vọng, có tâm
tức là có ý.
- Chân tâm phân biệt là ứng dụng với thời cơ, nhƣ
mặt nƣớc phản chiếu bóng chim bay. Chim không có ý
in hình trên dòng nƣớc. Nƣớc không có ý giữ bóng
chim bay. Do cơ duyên ngẫu hợp, mà nƣớc-chim-bóng
109 “Trong buổi… nữa chứ?” M t l i hành Thiền, trang 94, 95 - Hải Ân.
129