Page 139 - NRCM1
P. 139
Đức Thanh
bị tiêu hao suy sụp. Cô bị bán làm kỹ nữ. Nhƣng cô kỹ
nữ này lại thông minh, cô có tài nên rất nổi tiếng. Mỗi
lần nghĩ đến hoàn cảnh bất hạnh của mình, cô luôn có
sự buồn tủi nên tinh thần cô cũng bị ảnh hƣởng. Khi ấy,
một vị khách có học thiền thấy vậy mới hỏi nguyên do
cô liền thú thật. Khách nói có một cách chữa đƣợc bệnh
của cô nhƣng không biết cô có tin hay không? Cô nghe
liền năn nỉ, nếu thật nhƣ vậy thì làm sao tôi không tin.
Ông khách hƣớng dẫn cô tập thiền quán, dạy cô tập
quán xét kỹ toàn thân của cô, không có gì là không do
tri giác hoạt động, tức là toàn thân cô do có tri giác nên
mới hoạt động, không có chỗ nào thiếu hết. Do có biết,
có tri giác nên mới hoạt động, vậy tri giác đó có một
ông chủ. Khi làm bất cứ việc gì, ngay cả khi cô vội vã,
bận rộn hết sức thì cô vẫn phải nhìn ông chủ bên trong
đó: Cái gì thấy, cái gì nghe? Cái gì đang thấy đây, cái gì
đang nghe đây?
Nếu cô quán chiếu một cách siêng năng không lơi
lỏng, không gián đoạn thì Phật tính s n có của cô sẽ
xuất hiện. Và khi đạt đến trạng thái này, cô sẽ thấy đó là
con đƣờng tắt để giải thoát mọi cảnh giới đau khổ. Cô
ghi nhớ và thực hiện chuyên cần, đến một lúc khi sự chú
tâm miên mật, khít khao của cô lúc nào cũng hiện hữu.
Một ngày, trời giông bão, sấm sét quá to, cô lại sợ sấm
sét mới trùm mền núp. Lúc ấy, bất chợt cô nhớ lại bài
tập này liền trấn tĩnh không sợ nữa, rồi ngồi bật dậy.
Khi đó ngoài trời vừa có cơn sét đánh mạnh vào sân nhà
cô, sức mạnh đó hất cô bật ngửa và làm cô ngộp thở bất
tỉnh giây lát. Ngay lúc ấy, cô lấy bình tĩnh thở lại đƣợc
và bỗng nhiên cô nhận đƣợc cái tri giác đang sáng
138