Page 22 - Phẩm Tam Quốc
P. 22

mặt mọi người, còn thường réo tên tục của Tháo: A Man à, không có ta, ông

               đừng  hòng  lấy  được  Ký  châu.  Bề  ngoài,  Tháo  vui  cười,  nói:  Đúng,  đúng,
               nhưng trong bụng thì hận đến cháy gan cháy ruột. Sau này Tào Tháo công
               phá Nghiệp Thành, Hứa Du lại chỉ vào cổng thành nói với người bên cạnh
               Tào Tháo: anh chàng này nếu không có ta thì không đi qua được cổng này!
               Đến đây thì Tào Tháo không nhịn được nữa. năm đó ở Quan Độ, Tào Tháo
               nguy khốn một sớm một chiều, mới nhẫn nhịn tính phóng túng của Hứa Du,
               còn nay thì không nhất thiết phải thế. Tào Tháo đã lấy luôn mạng của Hứa

               Du.
                  Hai  câu  chuyện  kể  trên  không  có  trong  Tam  quốc  chí,  có  trong  lời  chú
               thích  của  Bùi  Tùng  Chi.  Câu  chuyện  trước  được  Bùi  Tùng  Chi  chú  thích

               trong Hậu phi truyện, chuyện sau có trong Thôi Diễm truyện. Nhưng tất cả
               những cái đó đều có trong cuốn Ngụy lược do Ngư Hoạn người nước Ngụy
               tuyển. Rõ ràng, cùng trong một cuốn sách, Tào Tháo đã mang hai hình tượng.

                  Thực ra còn có những chuyện khó hiểu hơn nữa.
                  Hứa  Du  là  ân  nhân  của  Tào  Tháo,  nhưng  đã  bị  Tào  Tháo  giết;  một  số
               người khác công kích Tào Tháo còn ác độc hơn, nhưng đã được thả. Tại trận

               chiến Quan Độ, Trần Lâm đã thảo hịch văn cho Viên Thiệu. Hịch văn mắng
               chửi Tào Tháo đến tối tăm mặt mũi. Bùi Tùng Chi đã chú thích bài hịch trong
               Viên Thiệu truyện. Mờ các vị tìm đọc, bài hịch thật tuyệt vời. Sau khi Viên
               Thiệu bại trận, Trần Lâm bị bắt, và Tào Tháo cũng chỉ nói có một câu: Muốn
               chửi thì chửi mình ta là đủ, sao còn chửi cả tổ tiên ba đời? Trần Lâm tạ tội
               nói,  tên  đã  đặt  lên  cung  không  thể  không  bắn.  Tào  Tháo  cho  qua,  còn  bổ
               nhiệm Trần Lâm là Tư Không quân mưu tế tửu. Việc này có ghi trong Tam

               quốc chí. Trần Lâm truyện, không có trong dã sử, nên tin tưởng được.
                  Còn có những người phản lại Tào Tháo, cũng được thả. Ngụy Chủng là
               người thân tín nhất của Tào Tháo. Khi Trương Mạc làm phản, rất nhiều người

               trở giáo chạy theo Mạc, Tháo vẫn rất tự tin: Chỉ có Ngụy Chủng là không
               phản ta. Ai ngờ Ngụy Chủng cũng chạy theo Trương Mạc. Tào Tháo tức đến
               lộn ruột: Giỏi lắm Ngụy Chủng! Có chạy lên giời xuống đất gì ta cũng không
               tha  cho  ngươi!  Nhưng  khi  Ngụy  Chủng  bị  bắt,  Tào  Tháo  chỉ  thở  dài  nói,
               Ngụy Chủng là nhân tài đấy! Lại bổ nhiệm Ngụy Chủng là Thái thú Hà Nội.
               Mẹ, em trai, vợ, con gái Tất kham bị Trương Mạc bắt, Tào Tháo nói, lệnh
               đường còn ở bên Trương Mạc, hãy sang bên đó đi! Tất Kham khấu đầu nói,

               không bao giờ có bụng khác. Tào Tháo cảm động đến rơi lệ. Nào ngờ Tất
               Kham vừa quay người, quên cả chào hỏi, đã phản Tào, chạy luôn sang với
   17   18   19   20   21   22   23   24   25   26   27