Page 27 - Phẩm Tam Quốc
P. 27

mình bị trúng phong. Người chú liền báo ngay với Tào Tung. Khi Tào Tung

               gặp Tháo thì không thấy có chuyện gì. Nhân đó Tháo nói luôn, con đâu có
               trúng phong! Chẳng qua vì chú không thích con, nên hay nói xấu con. Có
               được câu chuyện “Sói đến rồi” làm vật đệm, người chú có nói gì nữa thì Tào
               Tung đều không tin, Tháo càng được thể, quậy phá bừa bãi.

                  Viên Thiệu và Trương Mạc là bạn bè thân thiết với Tào Tháo, có lẽ cũng
               cùng loại. Họ thường tụ tập quậy phá, làm đủ việc, việc gì cũng ra vẻ. Thế
               thuyết tân ngữ của Lâm Xuyên vương Lưu Nghĩa Khánh Nam triều thời Tống
               nói, một lần có đám kết hôn, Tháo và Thiệu ra xem, và đột nhiên có ý muốn
               cướp dâu. Họ liền trốn vào trong vườn nhà đó, chờ lúc trời tối mịt mới kêu
               ầm lên: Có cướp! Những người tham dự hôn lễ liền chạy hết ra ngoài, nhân

               lúc mọi người lộn xộn, Tháo vào động phòng cướp dâu. Trong lúc vội vã đã
               chạy nhầm đường, Viên Thiệu rơi vào bụi cây đầy gai, không sao dậy nổi.
               Trong lúc nguy cấp, Tháo sinh kế và kêu ầm lên: giặc ở đây rồi! Viên Thiệu
               sợ quá, gồng mình chạy thoát.

                  Rõ ràng lúc nhỏ, Tào Tháo là một công tử điển hình, chơi bời lêu lổng,
               không lo học hành, luôn có quỷ kế và ý nghĩ xấu xa. Ở đây nói lên cái gì?
               Nói rõ, Tháo là đứa trẻ ngang bướng khó bảo, vô phép vô tắc, gian giảo xảo
               trá, quỷ kế đa đoan. Cho nên Tam quốc chí nói Tháo “cơ trí nhạy bén, ứng
               biến, chơi bời phóng đãng, không lo học hành”, vì vậy nhiều người không coi

               Tháo ra gì (người đời xem thường), thậm chí còn miệt thị Tháo, (coi thường
               nhân  cách  của  Tháo).  Danh  sĩ  Tông  Thế  Lâm  người  Nam  Dương,  tự  cho
               mình có “chí của tùng bách” kiên quyết không đi lại với Tào Tháo (xem Thế
               thuyết tân ngữ – Phương chính).

                  Nhưng thái úy Kiều Huyền thời đó lại là người vô cùng xem trọng Tào
               Tháo. Kiều Huyền cho rằng, Tháo là nhân tài hiếm có, bình định thiên hạ sau
               này phải nhờ cả vào Tháo, còn đưa vợ con sang gửi ở chỗ Tào Tháo. Kiều
               Huyền nói: “Thiên hạ tất loạn, không có tài cái thế, không trị được. Người an
               được loạn chỉ là ngài vậy!”. Tào Tháo không phải loại lưu manh tầm thường
               hoặc con nhà giàu sang nói chung, nên lời nói trên đáng tin cậy và có lý,

               được ghi trong chính văn Tam quốc chí. Dị đồng tạp ngữ của Tôn Thịnh nói,
               Tháo “tài võ hơn người, khó có thể hại, tinh thông sử sách, giỏi hơn về binh
               pháp”. Một lần đi hành thích Trương Nhượng, Tháo đã múa kích trong tay
               mà rút. Điều đó nói rõ, Tào Tháo là người ôm ấp chí lớn, hùng tâm mạnh mẽ.
               Đã hùng tâm mạnh mẽ lại gian trá xảo quyệt, nên rất phù hợp với định nghĩa
               “gian hùng”.
   22   23   24   25   26   27   28   29   30   31   32