Page 29 - Phẩm Tam Quốc
P. 29

trong đó có cuốn Tam quốc chí thì sau cùng bao giờ cũng có một câu: “lời

               này  e  chưa  tin  được”,  “chưa  hẳn  đây  đã  là  sự  thực”  hoặc  “điều  này  cũng
               thuộc loại gán ghép tô vẽ về sau”. Như Tam quốc chí và Hậu Hán thư đều nói
               Tào Tháo đánh Đào Khiêm là để trả thù cho cha, nhưng Lã tiên sinh lại nói,
               “nói vậy là không chính xác”. Có nhiều chỗ là như vậy. Ngài Lã cho chúng ta
               hay: “Những điều trong sử hoặc truyền miệng, nhìn chung chỉ là cái bề ngoài,
               có lúc cái bề ngoài đó cũng chưa tin được, chúng ta luôn phải lấy tình ý mà
               suy đoán, khảo chứng, giải thích”. Những sự việc khác nhau trong Tam quốc

               chí và Hậu Hán thư cần phải đánh dấu hỏi, những câu nói khác nhau phải
               được phân biệt. Tiếc là có những điểm chúng ta không sao làm sáng tỏ được.
                  Có khả năng Bùi Tùng Chi đã có lý. Trước hết hãy xem lúc dẫn Dị đồng

               tạp ngữ của Tôn Thịnh, Bùi Tùng Chi đã nói thế nào. Từ những đặc trưng
               trong cá tính của Tháo, những gì Tháo đã nghĩ đã làm, Tôn Thịnh nói Tháo
               “tài võ hơn người, khó có thể hại, tinh thông sử sách, giỏi hơn về binh pháp”,
               sau đó còn kể chuyện Tháo sao chép binh pháp, chú thích binh thư. Nói hết
               mọi  điều,  mới  nói  đến  lời  bình  của  Hứa  Thiệu  “năng  thần  thời  bình,  gian
               hùng thời loạn”. Hơn nữa, Tôn Thịnh còn ghi lại phản ứng khi đó của Tào
               Tháo “Thái tổ cười lớn”. Chúng ta đều biết, Dị đồng tạp ngữ của Tôn Thịnh

               không chỉ để ca ngợi công đức mà còn bóc trần cả những điều không hay của
               Tào  Tháo.  Vì  vậy  có  thể  khẳng  định  cuốn  sách  này  là  một  phần  của  Tào
               Tháo, có thể tin tưởng được.

                  Nhưng đến Tam quốc diễn nghĩa thì mấy lời đó không còn là vật đệm như
               trước đây. “Thái tổ cười lớn” cũng biến thành “Tháo nghe mà thích quá”. Sửa
               đổi như vậy là quá nông cạn. Có người nói, cách nói trong Hậu Hán thư là
               tương tự, là “Tháo thích quá mà đi”. Thích và vui không khác nhau là mấy, lẽ
               nào Hậu Hán thư, một trong “bốn cuốn sử trước đây” lại nông cạn như vậy?
               Tôi nói Tam quốc diễn nghĩa nông cạn, Hậu Hán thư không nông cạn. Vì sao

               thế? Vì lời Hứa Thiệu ghi trong hai cuốn sách đó không giống nhau, hoàn
               cảnh nói cũng khác nhau. Đó đâu phải là lời nói cùng một lúc?
                  Chúng ta xem Hậu Hán thư đã nói những gì. Hậu Hán thư – Hứa Thiệu

               truyện nói: “Lúc đầu Tháo thường nói khéo dâng lễ, mong được chú ý. Thiệu
               khinh rẻ nên không đáp. Tháo tìm cách bức Thiệu, Thiệu buộc phải nói “ngài
               là gian tặc thời bình, là anh hùng thời loạn” Tháo vui quá mà đi”. Không còn
               gì rõ ràng hơn. Trước hết, Tào Tháo hy vọng được Hứa Thiệu bình phẩm
               mình, mong được nổi tiếng hơn, vì vậy mới tiếp đón, tặng lễ vật, nói ngon nói
               ngọt  (nói  khéo  đưa  lễ,  mong  được  lưu  tâm).  Tiếc  là  Hứa  Thiệu  vốn  xem
   24   25   26   27   28   29   30   31   32   33   34