Page 34 - Phẩm Tam Quốc
P. 34
Rõ ràng Tào Tháo là người thông minh. Trong thời đại người người đều
dối trá thì nói thực là vũ khí tốt nhất. Đó không chỉ vì bản thân lời nói thực có
sức mạnh hùng biện, còn vì lời nói thực đã mở toang chiếc gương ra khiến kẻ
nói dối không còn đường rút, vở diễn của họ cũng phải khép lại. Đương
nhiên, Tào Tháo nói vậy không hoàn toàn là do sách lược đấu tranh, mà là do
bản tính, Tào Tháo thích nói thật, nói lời thực. Dù là đằng sau những lời thực
đó cũng có giả, đằng sau lời chân thành, lòng dạ còn giả, có những điều
không thể nói, được che dấu một cách rất tự nhiên, không để lòi đuôi. Thậm
chí là lời giả, hoặc lời nửa thật nửa giả, hoặc lời giả ẩn sau lời thực, cũng
được nói một cách lưu loát, thản nhiên, đầy khí thế. Có thể nói, anh chàng
Tào Tháo này, ngay cả những lời nói dối cũng đều là lời dối trá phảng phất có
đại khí.
Đó chính là Tào Tháo. Tào Tháo đại khí, thâm trầm, phóng khoáng, hào
sảng, siêu thoát, nhạy bén, hòa hợp, quỷ quyệt, xảo trá, lạnh lùng, tàn nhẫn,
đúng là một nhân vật cực kỳ phong phú, nhiều mặt, rất có cá tính, rất biết
diễn. Vì vậy Tào Tháo có mặt gian trá và có cả mặt chân thành. Gian và thực
thống nhất vào chữ “hùng”, thiện và ác cũng thống nhất vào chữ “hùng”.
Trong nhân tính của Tào Tháo có cái ác, nên tôi không gọi Tháo là “anh
hùng” mà là “gian hùng”. Điểm này về sau sẽ nói tỉ mỉ hơn.
Có điều, trong cả cuộc đời Tào Tháo đã có hai cách chọn lựa. Vậy, mở đầu
Tháo muốn trở thành một gian hùng chăng? Nếu Tào Tháo cũng có ý muốn
là một năng thần, vì sao sau này lại không như vậy?