Page 37 - Phẩm Tam Quốc
P. 37

thị  phi,  mấy  ai  dễ  đối  phó.  Nhưng  việc  trị  an  ở  kinh  thành  lại  không  thể

               không duy trì. Muốn thế, cần phải có một anh chàng vừa không tin ma vừa có
               chút quỷ mới đảm nhiệm nổi chức cục mấy công an cấp huyện này. May sao
               có được Tào Tháo “vừa gian vừa hùng”. Cho nên lời Tư Mã Phòng không
               hoàn toàn là lời nói khéo có lợi cho mình mà là thực sự cầu thị.

                  Thực tế thì Tào Tháo rất hợp với chức vụ này. Vừa tới nhiệm sở, Tào Tháo
               tu bổ lại toàn bộ nha môn, cho làm nhiều gậy năm màu, hai bên mỗi cửa lớn
               treo mười gậy, “ai phạm điều cấm, kể cả hào cường, bị đánh đến chết”. Mấy
               tháng sau quả nhiên có người đến nộp mạng. Hoạn quan Kiển Thạc, kẻ được
               Linh đế sủng tín, có người chú, chú cậy thế cháu không coi lệnh cấm của Tào
               Tháo ra gì, công nhiên phạm lệnh cấm đi đêm. Tào Tháo phân minh, lập tức

               sai quân đánh chết bằng gậy năm màu. Đúng là giết một răn mười, vì vậy
               “Kinh sư yên tĩnh, không ai vi phạm”, tình hình trị an chuyển biến tốt, Tào
               Tháo nổi tiếng trong triều.

                  Đòn  đánh  của  Tào  Tháo  làm  nhiều  người  đầu  óc  mụ  mẫm,  không  biết
               thằng ranh này muốn làm gì. Chúng ta đều hiểu, một người trẻ tuổi vừa bước
               chân vào chốn quan trường đã đắc tội với quyền quý thì kết cục chẳng hay ho
               gì.  Điều  đó  Tào  Tháo  không  thể  không  hiểu.  Kiển  Thạc  một  đời  quyền
               khuynh triều dã, điều này Tào Tháo cũng không thể không biết. Huống chi,
               ông của Tào Tháo cũng là thái giám. Cháu thái giám giết chú thái giám, mọi

               người lấy làm khó hiểu. Có điều, truyện này được ghi trong Tào Man truyện,
               cuốn sách không mấy thiện cảm với Tào Tháo, nên được coi là thực.
                  Cũng có nhiều suy đoán. Có người đoán rằng, Tháo muốn làm điều gì đó
               kinh động tới mọi người. Có chứng cứ gì không? Có một chút bằng chứng.

               Tào Tháo nói trong “Nhượng huyện tự minh bản chí lệnh” (còn có tên “Thuật
               chí lệnh”): “Ta vừa nhận hiếu liêm, tuổi trẻ, chưa tên tuổi ghê gớm gì, sợ mọi
               người cho là vô dụng”, vì vậy, “muốn làm chức quận thú, lo đường chính
               giáo, kiến danh lập nghiệp, được mọi người biết tới”. Mấy lời trên có ý gì?
               Tào Tháo hồi tưởng lại lúc 20 tuổi là hiếu liêm, rõ ràng là quá trẻ, lại chưa có
               tiếng tăm gì, sợ mọi người coi là kẻ vô dụng, vì vậy Tháo muốn làm một vị

               quan tốt, muốn làm việc gì đó kinh thiên động địa, để mọi người biết Tháo là
               đứa có năng lực.
                  Đúng  vậy,  lúc  này  Tào  Tháo  tuổi  còn  rất  trẻ,  mới  hai  mươi;  xuất  thân
               chẳng ra gì, sinh trưởng trong gia đình thái giám; biểu hiện không hay, “chơi

               bời phóng đãng”; danh tiếng chưa lớn, “người đời chưa biết tới”. Ngay đến
               hình tượng cơ thể cũng chẳng ra gì. Chúng ta đọc Tam quốc chí chỉ thấy ghi
   32   33   34   35   36   37   38   39   40   41   42