Page 39 - Phẩm Tam Quốc
P. 39

không câu nệ trong lúc viết văn, làm việc, dùng người, nhưng đó không phải

               là tùy tiện khinh suất, mà là đại khí. Đại pháp vô pháp. Đối với một người tài
               ba như vậy, thì cần gì phải nhiều cách thức, phải kén chọn. Làm gậy năm
               màu để đánh chết những kẻ loạn pháp, đây là thử thách lần đầu của một tính
               cách, một khả năng.

                  Tào Tháo giết chú Kiển Thạc, có thể chỉ là việc ngẫu nhiên. Tào Tháo lúc
               này  mới  như  chú  bê  non,  dưa  xanh  mới  bói,  bước  nhân  vào  chốn  quan
               trường, chưa biết rộng sâu, chưa biết trời cao đất dày là gì. Tào Tháo chỉ
               nghĩ, làm quan phải làm quan tốt, quan tốt phải hành lệnh cấm, giết một răn
               mười, chú Kiển Thạc khác gì con sói đuôi to va đúng vào họng súng của Tào
               Tháo. Thế là hết cách rồi. Lời đã nói, như nước đổ đi, đành phải giết con gà

               đó cho con khỉ xem. Nhưng dù là vậy, song không đơn giản. Tào Tháo mới
               vào nghề, cần phải ra oai trước, dọa phủ đầu.
                  Việc làm của Tào Tháo được hậu thế khen ngợi, một số nhà sử học tán

               thưởng, “Không sợ cường bạo”, “chấp pháp như sơn”. Có thể vì Tào Tháo đã
               giết chết người nhà hoạn quan và hoạn quan này lại là nhân vật quyền thế
               một thời. nhưng tôi nghĩ, va vào họng súng của tào Tháo lại là một người
               khác thì sao? Hẳn là giết luôn không cần bàn. Cho nên, đòn đó đã làm bật ra
               sự uy phong của Tào Tháo, chính nghĩa của Tào Tháo, sát khí của Tào Tháo
               và tính cách thích giết người của Tào Tháo. Trong cái gậy đó đã cùng tồn tại:

               mặt thì lạnh lùng, tay thì cứng rắn. Sau này Tào Tháo còn giết rất nhiều, và
               không bao giờ run tay. Đây, coi như là bước mở đầu. Nó bộc lộ ra tính thiện
               của  Tào  Tháo  (chống  lại  cường  quân),  tính  ác  của  Tào  Tháo  (giết  người
               không thương tiếc), còn bộc lộ tính cách mạnh mẽ và thủ đoạn tàn bạo của
               Tào  Tháo,  một  khi  có  quyền  là  phát  lệnh  thi  hành.  Tôi  luôn  cảm  thấy  có
               thành phần “ác” ở đây. Có điều, Tào Tháo đang sống trong đêm trước của
               thời loạn. Thế loạn phải dùng biện pháp mạnh. Tào Tháo không muốn làm kẻ

               ác e cũng khó.
                  Bất kể là thế nào, lúc này chúng ta chẳng có cách nào để biết rõ lúc đó Tào
               Tháo đã nghĩ những gì. Điều rõ ràng nhất, Tào Tháo đã đắc tội với kẻ quyền

               quý, với tập đoàn hoạn quan. Có điều các nhà quyền quý cũng chẳng làm gì
               được Tào Tháo. Thứ nhất, tào Tháo là chính nghĩa; thứ hai, Tào Tháo có chỗ
               dựa. Cuối cùng đành phải nói là thăng nhưng thực là giáng, đẩy Tào Tháo ra
               làm huyện lệnh ở Đốn Khâu (nay là huyện Thanh Phong, Hà Nam). Tào Man
               truyện nói: “Bọn lộng thần nổi giận, nhưng không làm gì được, cùng nhau
               tiến cử Tháo làm Đốn Khâu lệnh”.
   34   35   36   37   38   39   40   41   42   43   44