Page 43 - Phẩm Tam Quốc
P. 43
tiếp gửi đến ngự tiền, triều đình ban nhiều điều lệnh điều nhiệm Tào Tháo.
Nếu không có cha là Tào Tung ngấm ngầm bảo vệ thì Tào Tháo đã chẳng còn
quả mà ăn.
Lúc này, Tào Tháo đã nhìn thấu triều đình và quan trường. Tào Tháo đã
tường tận, vương triều Đông Hán đã hết thuốc chữa, thiên hạ đại loạn là điều
khó thay đổi. Dù là không loạn thì triều đình và quan trường hủ bại kia cũng
chẳng cần đến cái gọi là “năng thần trị thế”. Không còn đường báo quốc, Tào
Tháo hiểu sâu sắc điều đó nên đã không dâng lời, hiến sách nữa (Thái tổ biết
không thể sửa chính, nên không dâng lời hiến sách). Một lần nữa triều đình
lại bổ nhiệm là Thái thú Đông quận hai ngàn thạch, Tháo đã từ chối, trở lại
quê nhà (cáo ốm về quê), dựng nhà ở ngoài thành, đóng cửa đọc sách, lúc rỗi
lấy săn bắn làm vui. Đương nhiên, Tào Tháo vẫn không muốn lùi bước, vẫn
chăm chú theo dõi số phận của đất nước.
Lúc Tào Tháo xuống núi lần thứ hai, thời cục có biến động lớn. Công
nguyên năm 189, Linh đế băng hà, để lại hai người con Lưu Biện 14 tuổi và
Lưu Hiệp 9 tuổi, về cơ bản, họ không thể khống chế được thời cuộc. Tập
đoàn nhân sĩ với Đại tướng quân Hà Tiến cầm đầu đã đấu tranh quyết liệt
giữa cung đình với tập đoàn hoạn quan đại biểu là “Thập thường thị”, cả hai
cùng thất bại và chịu thương vong, chính quyền rơi vào tay Tây Bắc quân
phiệt Đổng Trác. Bọn Đổng Trác bị các sĩ đại phu thời đó không coi là người.
Đổng Trác là hổ, Lã Bố là lang, lũ bộ hạ đều là chó sói. Trong tiệc lớn cùng
quần thần, Đổng Trác thường cười nói vui vẻ ôm các cung nữ, hoặc lôi một
quan viên nào đó đánh chết, hoặc dùng những hình phạt tàn khốc dày vò
những người thuộc phái phản đối đã bị bắt, nghe nói, đó là những việc Đổng
Trác thích làm nhất. Tóm lại, Đổng Trác phế lập hoàng đế (phế Lưu Biện là
Hoằng Nông vương, sau đó đầu độc cho chết; lập Lưu Hiệp là hoàng đế, là
Hiến đế), tàn sát trăm quan, nhiễu loạn hậu cung, binh sĩ của Đổng Trác đốt
phá cướp bóc, hãm hiếp phụ nữ khắp thành Lạc Dương, kinh thành vương
triều Đại Hán biến thành nơi gây họa hủy hoại con người.
Thực mất nhân tâm, các vùng đều không ủng hộ. Đổng Trác trở thành đối
tượng khắp nơi đòi đánh và Đổng Trác cũng không khống chế nổi, trong thì
triều cương đảo lộn, ngoài thì khói lửa khắp nơi. Từ năm 189, sau khi Đổng
Trác vào kinh, thực tế thì vương triều Đại Hán đã diệt vong, từ đây thiên hạ
đại loạn.
Thời loạn anh hùng nổi dậy, kẻ có gươm giáo sẽ trở thành tướng cướp,
trung ương mất quyền khống chế, quan lại địa phương với quân lính của