Page 47 - Phẩm Tam Quốc
P. 47

thì hiệu triệu được ai? Chính là Thái thú Đông quận Kiều Mạo đã phát kiều

               chiếu, không liên quan gì đến Tào Tháo. Vì vậy, khi nhớ lại chuyện này, Tào
               Tháo cũng chỉ coi mình là người tham gia. Trong danh sách liên quân không
               thấy có “cổ phần” của Tào Tháo. Quan hàm của Tào Tháo cũng được minh
               chủ Viên Thiệu phong cho, gọi là “Hành (đại lý) Phấn Vũ tướng quân”. Tào
               Tháo tiếp nhận xưng hiệu đó và quyết tâm làm hết sức để dẹp loạn, báo nước
               đền nhà.

                  Nhưng lần này, Tào Tháo lại thất vọng.

                  Trước hết là minh chủ Viên Thiệu có biểu hiện khác.
                  Quân Quan Đông tôn Viên Thiệu làm minh chủ là có lý. Viên Thiệu xuất
               thân cao quý, gia tộc có “tứ thế tam công”, tức là bốn đời trước của Viên

               Thiệu đều là “tam công” (Cao tổ phụ Viên An là tư đồ thời Chương đế, thúc
               thái tổ phụ Viên Sường là tư không, tổ phụ Viên Thang từng là tư không, tư
               đồ, thái úy; cha Viên Phùng là tư không; người chú Viên Ngụy là thái phó) là
               một  gia  tộc  hiển  hách,  uy  phong  lừng  lẫy  trên  quan  trường  thời  đó.  Thời
               Đông Hán gọi thái úy, tư đồ, tư không là “tam công”, địa vị chỉ dưới hoàng
               đế, gọi là “dưới một người, trên vạn người”. Gia tộc Viên thị có bốn đời là

               tam công, chức cao quyền trọng, môn sinh bạn bè là quan viên khắp thiên hạ,
               đó là cái quý báu trong hoạt động chính trị của con người. Điều kiện của Viên
               Thiệu cũng rất khá. Thiệu đẹp trai (tư mạo ung dung), đói xử không tồi (lưu ý
               tới người dưới), nhân duyên rất tốt (nhiều người theo đến). Điều quan trọng
               nhất, lời đồn Viên Thiệu phản đối Đổng Trác đã lan truyền khắp nơi. Đổng
               Trác định phế thiếu đế (Lưu Biện), lập Trần Lưu vương (Lưu Hiệp) đã tìm
               Viên Thiệu để thương lượng và nói “Lưu thị không đủ để vực dậy”, muốn lật

               đổ vương triều Đại Hán, trước mặt mọi người, Viên Thiệu phản đối luôn.
               Tam quốc chí. Viên Thiệu truyện nói, “Thiệu không bằng lòng cầm ngang
               đao đi luôn”. Hiến đế Xuân Thu nói, Viên Thiệu chống lại bằng lời lẽ nghiêm
               chỉnh. Thế là Đổng Trác nổi giận: Tiêu tử thối kia, việc lớn thiên hạ, chẳng
               phải ta nói là xong sao? Ngươi tưởng dao của Đổng Trác ta không sắc? Viên
               Thiệu rút dao ra nói luôn, lẽ nào chỉ có dao ngươi là sắc? Bùi Tùng Chi cho

               rằng Hiến đế Xuân Thu nói vậy là không đúng (lời đó rất không phải), nhưng
               việc Viên Thiệu phản đối Đổng Trác là đúng, và vì vậy phải chạy khỏi kinh
               thành cũng là đúng, Viên Thiệu trở nên rất uy thế.
                  Nhưng Viên Thiệu là kẻ không có đẩu óc, loạn Đổng Trác chính là họa nạn

               do Viên Thiệu đem đến. Sau khi Linh đế qua đời, nhân sĩ và hoạn quan mâu
               thuẫn kịch liệt, hai bên đã hạ sát lẫn nhau. Đại tướng quân Hà Tiến mạnh tay
   42   43   44   45   46   47   48   49   50   51   52