Page 52 - Phẩm Tam Quốc
P. 52
quân Khăn Vàng có ba mươi vạn, kể cả nhân viên theo quân là một trăm vạn,
Tào Tháo chi có hơn một ngàn, lính cũ ít, lính mới nhiều, vì vậy “cất quân
trong sợ hãi”. Đế có thế đánh thắng trận này, Tào Tháo tay cầm chắc kích,
mắt nhìn tướng sĩ, tuyên bố điều lệ thưởng phạt, còn nói với quân Khăn
Vàng, chính sách ưu đãi tù binh, mở đường cho những kẻ đầu hàng, sau đó
thì khéo léo dùng kỳ binh giành thắng lợi. Cuối cùng thì quân Khăn Vàng đã
quy hàng Tào Tháo. Khăn Vàng là đội quân rất kỳ quặc, ngoài quân lính ra
còn có người theo quân là thân thuộc và nông dân, cả trâu cày và nông cụ, gọi
là trăm vạn. Trong số những người ra hàng, Tào Tháo chọn ra những người
khỏe mạnh biên chế thành đội ngũ, gọi là “quân Thanh châu, Tào Tháo đã có
thêm một đội quân chiến đấu.
Là Duyện châu mục là có căn cứ địa; thu quân Thanh châu là có đội quân
chiến đấu. Như vậy Tào Tháo đã có chỗ đứng chân là vùng đất trung tâm
Quan Đông. Nhưng Tào Tháo cũng đứng trước một vấn đề khá nghiêm trọng,
với số người đông như vậy thì làm sao có thể sắp xếp và nuôi dưỡng họ. Tào
Tháo đã tiếp thu nhiều ý kiến của mưu sĩ, bắt đầu thực hiện chế độ đồn điền
vào Công nguyên năm 196 (Kiến An năm đầu thời Hán Hiến đế). Thời đó do
chiến tranh liên miên, rất nhiều đất đai đã trở thành ruộng vườn vô chủ. Tháo
thu số ruộng đất đó về cho chính phủ, một phần chia cho binh sĩ và quân
Khăn Vàng hàng phục, cày cấy, gọi là quân đồn; một phần giao cho những
người nông dân không ruộng đất, cày cấy gọi là dân đồn; chính phủ cung cấp
trâu bò, nông cụ, đổng thời thu tô đất từ 5 đến 6 phần. Thế gọi là “Đồn điền”.
“Đồn” tức là phương thức cư trú quân sự hóa, phương thức canh tác quân sự
hóa, phương thức canh tác tập thể hóa, thời đó còn gọi là “Binh đoàn sản xuất
xây dựng”, quân chính phủ của Tào Tháo biến thành chủ nông trường.
Đây là một vụ mua bán cực kỳ hợp lý, 1 – Đất đai là của nghiệp chủ bỏ lại,
trâu bò nông cụ lấy từ đội quân Khăn Vàng, Tào Tháo không phải bỏ ra một
phần nào, một vụ kinh doanh không cần vốn. 2 – Địa tô cao tới năm, sáu
phần, so với một phần mười lăm thời Hán sơ không biết đã cao tới bao nhiêu,
có thể nói địa tô rất nặng. Nhưng chiến sĩ và nông dân đều hài lòng vì họ đã
có cơm ăn. 3 – Cư trú theo phương thức quân sự hóa, giống như một xã hội
mới quân dân hợp nhất. Xây dựng một đội quân mới, canh chiến hợp nhất.
Đội quân này lúc thường thì canh tác, lúc gấp thì chiến đấu. “Binh đoàn sản
xuất xây dựng” này vừa là kho lương vừa là nguồn lính, lẽ nào không phải là
cơ sở cho cả hai? 4 – Chế độ đồn điền vừa giải quyết được vấn đề lương thảo,
nguồn lính, vừa giải quyết nạn lưu manh khiến mọi người phải đau đầu, có
được trật tự trị an lẽ nào không phải là nhất cử lưỡng tiện?