Page 48 - Phẩm Tam Quốc
P. 48
trước, giết luôn một trong số đẩu mục hoạn quan là Thượng quân hiệu úy
Kiển Thạc để tiếp quản thượng quân. Lúc này Viên Thiệu đã khuyên Hà Tiến
đã làm là phải làm đến nơi, giết bằng hết bọn hoạn quan, nhổ cỏ nhổ tận gốc.
Nhưng Hà Tiến lại thấy khó, vì cô em gái Hà thái hậu không đổng ý. Năm đó
Hà thái hậu đã hạ độc, giết chết mẹ đẻ của Lưu Hiệp là Vương mỹ nhân, suýt
nữa bị Linh đế phế truất, may nhờ có hoạn quan cầu xin nên mới thoát,
đương nhiên Hà thái hậu không nỡ xuống tay với hoạn quan. Viên Thiệu liền
gợi ý với Hà Tiến, khuyên Tiến triệu về kinh các mãnh tướng ở bôn phương
nhất là Tinh châu mục Đổng Trác, hòng uy hiếp thái hậu. Đổng Trác đã về
kinh như vậy.
Một ý tưởng chẳng ra gì. Một người dân bình thường cũng hiểu “mời thần
đến thì dễ bị thần làm khó”, huống chi lại là một hung thần như Đổng Trác?
Chẳng khác gì rước sói vào nhà. Hơn nữa, không nhất thiết phải làm như vậy.
Theo chú dẫn Ngụy thư của Bùi Tùng Chi trong Tam quốc chí – Vũ đế kỷ,
Tào Tháo hay tin đã cười và nói (chú ý Tào Tháo lại cười rồi), muốn giải
quyết vấn đề hoạn quan, chỉ cần giết mấy đứa hung hãn cầm đầu là xong. Chỉ
cẩn một tên ngục lại là được “Hà tất phải triệu bao nhiêu là tướng ở ngoài
về?” Kết quả, Đổng Trác chưa vào kinh thì Hà Tiến đã thành quỷ dưới lưỡi
dao bọn hoạn quan. Đổng Trác vừa vào kinh thì hoàng đế bị phế, thái hậu bị
hạ độc, Lạc Dương biến thành biển lửa và hoang tàn, đó chính là họa nạn
Viên Thiệu đã đưa tới!
Viên Thiệu đã làm một việc rất ngốc. Nếu không nói là Viên Thiệu đưa
họa tới thì cũng là Viên Thiệu không khống chế nổi số thế lực độc ác đó, dù
chúng mang những cái tên như “Quân nhân nghĩa”, “Quân cần vương” và có
cần phải như thế đâu. Đúng như Tào Tháo nói, sở dĩ hoạn quan đắc thế vì
chúng được hoàng đế gần gũi và tín nhiệm. Nếu hoàng đế không sủng tín thì
chúng có là gì đâu. Giết gà cần gì đến dao mổ trâu, huống hồ trong tay mình
lại chưa có dao? Quân lính rõ ràng là hung khí. Dao, không nên tùy tiện rút ra
khỏi vỏ. Dao ra khỏi vỏ là nhìn thấy máu ngay. Không có gà để giết thì sẽ
phải giết trâu. Hà Tiến và Viên Thiệu đều là những chú trâu đần và bướng
bỉnh đáng phải giết. Nếu Viên Thiệu không chủ trương phải giết tiệt bọn hoạn
quan, bức Trương Nhượng và lũ chúng cùng đường, như chó cùng dứt giậu,
thì có thể Hà Tiên không phải chết trước mệnh. Làm chính biến cung đình thì
lòng phải quyết tay phải mạnh, nhưng không thể trở thành kẻ khát máu, càng
không thể lạm sát người vô tội, đòn đánh nặng nể nhất phải là đòn đánh vào
kẻ thù hung hãn nhất. Thực tế thì đấu tranh chính trị, nói thẳng ra là sự thay
đổi về nhân sự, chia lại quyền lực, phân phối lại lợi ích và điều chỉnh lại quan