Page 53 - Phẩm Tam Quốc
P. 53

Những việc Tào Tháo đã làm chứng tỏ Tào Tháo không hổ là một chính trị

               gia nhìn xa trông rộng, một đại anh hùng chống trời đạp đất trong thời đại
               thiên hạ đại loạn. Theo chú dẫn Ngụy thư của Bùi Tùng Chi trong Tam quốc
               chí – Vũ đế kỷ, lúc quyết định thực hành chế độ đồn điền, Tào Tháo nói, đây
               là “thuật định quốc, thực túc binh cường”. Binh không mạnh, lương không đủ
               thì khống chế địch, giành thắng lợi thế nào được? Tiếc là các chư hầu không
               nhìn ra chiến lược đó. Ngụy thư nói, “chư hầu cùng nổi dậy, không ai có kế
               lâu dài, đói thì đi cướp, no thì dửng dưng, tan vỡ lưu li, không đánh cũng vỡ.”

               Ý nghĩa của câu nói đó là gì? Tức là lúc thiên hạ đại loạn, chư hầu cùng nổi
               dậy nhưng trừ Tào Tháo, thì không kẻ nào có đội quân dựng kế lâu dài. “Đói
               thì đi cướp”, đói bụng thì phải đi cướp của trăm họ; “No thì dửng dưng” sau
               khi ăn no thì vứt bỏ những thứ dư thừa. Cuối cùng thì sao? Cuối cùng thì tan
               vỡ li tán, không đánh cũng bại. Bởi vì khi hết lương thực thi làm gì còn sức
               mà chiến đấu. Thực tế, trong lúc quân binh của Tào Tháo được ăn no mặc

               ấm, thì ở Hà Bắc, binh sĩ của Viên Thiệu phải ăn quả dâu; tại Giang Hoài
               binh sĩ của Viên Thuật phải ăn con trai con hến. Một khi những thứ đó hết thì
               phải  ăn  thịt  người,  đâu  đâu  cũng  là  cảnh  tượng  thê  thảm  không  nỡ  nhìn
               (người đói khát, cả châu tiêu điều). Những người như vậy có thể tranh hùng
               với Tào Tháo? So với họ, lẽ nào Tào Tháo không phải là anh hùng?

                  Từ  việc  hô  hào  nghĩa  quân  đến  chiến  lược  đồn  điền,  Tào  Tháo  từ  một
               tướng lĩnh trẻ tuổi đầy lòng nhiệt huyết đã trở thành một cao thủ chính trị ý
               nghĩ sâu xa, còn những người được gọi là “hào kiệt một thời” khác, thì mấy
               ai có ý chí tiến thủ. Họ chỉ lo giữ mình, sợ hình sợ bóng, hoặc suốt ngày say

               bí tỉ, hoặc bụng dạ xấu xa, mong đục nước béo cò hoặc tranh quyền đoạt lợi,
               tàn sát lẫn nhau. Quân Tây Bắc bên này thì giết chóc, quân Quan Đông bên
               kia thì đốt phá. Đầu tiên Thứ sử Duyện châu Lưu Đại giết Kiều Mạo Thái thú
               Đông quận; về sau Thái thú Bột Hải Viên Thiệu xóa sổ Kí châu mục Hàn
               Phức, rồi đến anh em Viên Thiệu Viên Thuật chơi xấu, hạ bệ lẫn nhau; Viên
               Thuật  liên  lạc  với  Công  Tôn  Toản  ờ  miền  bắc  kìm  chế  Viên  Thiệu;  Viên
               Thiệu liên lạc với Lưu Biểu ở nam đối phó với Viên Thuật. Hai bên dùng
               sách lược “đánh gần thân xa”, vì vậy, Tam quốc chí từng cảm than: “Anh em

               họ ly tâm, bỏ gần thân xa đến vậy!”
                  Có điều, vấn đề lớn nhất của anh em Viên Thuật Viên Thiệu không phải

               chuyện  đoàn  kết,  cũng  không  phải  không  nghĩ  đến  chuyện  lương  thảo,
               chuyện chiến đấu. Nguyên nhân khiến cho anh em Viên Thuật Viên Thiệu
               (kể cả Đổng Trác) phải rời bỏ nhau là đã phạm sai lầm nghiêm trọng trong
               vấn đề chính trị lớn lao. Chính sai lầm đó khiến họ đối mặt với họa diệt vong.
   48   49   50   51   52   53   54   55   56   57   58