Page 58 - Phẩm Tam Quốc
P. 58

Viên Thiệu không dám đánh thẳng vào Tràng An, đuổi cổ Đổng Trác khôi

               phục Hán thất, mà định lập một vị hoàng đế khác, người được chọn là Lưu
               Ngu U châu mục. Theo Hậu Hán thư. Lưu Ngu truyện, lí do của Viên Thiệu
               là “Hoàng đế nhỏ tuổi bị Đổng Trác ép, xa xôi cách biệt, sông chết thế nào”.
               Tức là, hoàng đế tuổi nhỏ (lúc này Hiến đế mới 10 tuổi) bị bọn Đổng Trác
               khống chế, trời nam đất bắc không biết sống chết thế nào. Giá như còn sống
               cũng chẳng có tác dụng gì. Nước không thể một ngày thiếu vua. Lưu Ngu “là
               tông thất là cả”, nên lập là hoàng đế.

                  Viên Thiệu suy nghĩ rõ ràng, muốn lập một “chính phủ lưu vong” khác
               ngoài  chính  phủ  trung  ương  (lúc  này  Đổng  Trác  ở  Lạc  Dương,  thiên  tử  ở
               Tràng An). “Chính quyền lưu vong” do Viên Thiệu dựng nên, thì đầu não của

               chính phủ (bấy giờ phải là đại tướng quân), đương nhiên phải là người của
               Viên Thiệu. Trong tương lai, nếu chính quyền lưu vong thay thế chính quyền
               trung ương thì Viên Thiệu sẽ là “trung hưng danh thần”, tiếng thơm muôn
               thuở. Viên Thiệu tính toán rất sành.

                  Điều này không phải là không có khả năng. Thành lập chính quyền lưu
               vong cũng là một thủ đoạn đấu tranh đặc biệt, nhưng trước đó, chính quyền
               cũ đã diệt vong hoặc đã lung lay bị lật đổ. Nhưng tình hình lúc đó lại không
               phải thế. Ít ra thì trên danh nghĩa, Lưu Hiệp vẫn là thiên tử đại Hán, Đổng
               Trác vẫn là thần tử nhà Đại Hán, vương triều Đại Hán chưa từng tuyên bố

               diệt vong. Thành lập “chính quyền lưu vong vào lúc này” là “lập trung ương
               khác”. Đó là điều đại nghịch bất đạo. Vì vậy, 1- Lưu Ngu kiên quyết không
               làm. Lưu Ngu là người khá tinh anh, hiểu rõ nếu mặc nhiên tán thành thì lập
               tức sẽ bị hàng trăm mũi tên bắn vào. Vì vậy, lúc tiếp sứ tiết của Viên Thiệu là
               Trương Kì, Lưu Ngu có những lời nói rất nghiêm túc, giận Viên Thiệu không
               nghĩ chuyện “tận tâm với vương thất” lại “nghịch mưu tạo phản”. Viên Thiệu
               đã mất nhiều hứng thú.

                  Những người tán thành cũng có, như Hàn Phức là kẻ đần độn, đã tán thành
               ngay, còn xung phong làm con tốt ra trước ngựa. Có điều, Hàn Phức không
               kiếm  được  lợi  lộc  gì  trong  chuyện  này.  Việc  thay  đối  hoàng  đế  đã  không

               thành, trái lại bản thân đã bị thay đổi. Tháng bảy năm Sơ Bình thứ hai (năm
               190) thời Hán Hiến đế, Viên Thiệu câu kết trong ngoài, lúc cứng lúc mềm đã
               đoạt được Kí châu từ tay Hàn Phức. Hàn Phức đành nhường Kí châu, suốt
               ngày sống trong lo lắng, sợ hãi, cuối cùng đã tự sát trong nhà tiêu.

                  Tào Tháo thì không ngốc thế. Tháo cho rằng Viên Thiệu không thể thành
               công,  đổng  thời  cũng  phản  đối  việc  chia  cắt.  Tháo  chủ  trương,  không  lập
   53   54   55   56   57   58   59   60   61   62   63