Page 56 - Phẩm Tam Quốc
P. 56
là con rối trong tay để nhiếp chính cầm quyền và cuối cùng thì đoạt quyền
thoán vị. Đã là con rối thì việc gì còn phải đổi, ngu muội yếu đuối lại càng
hay. Một người kiêu hùng như Đổng Trác, bằng vào sự độc ác cá nhân cùng
sự hứng khởi, muốn thay là thay được ngay, không phải là không có khả
năng. Nhưng ý đồ thực của Đổng Trác có thể là muốn xây dựng uy vọng cá
nhân, khống chế chính quyền trung ương. Đổng Trác là quân phiệt Tây Bắc
đến, dã man thô bạo, thích máu thành tính, danh tiếng, uy vọng đều không có.
Đổng Trác ra sức lung lạc đại phu, nhưng từ thâm tâm sĩ đại phu chẳng coi
Đổng Trác ra gì. Vì vậy phải tìm cách gì đó. Con người Đông Trác dã man là
rõ ràng, nhưng còn có phần giảo hoạt. Theo chú dẫn “Cửu Châu Xuân Thu”
của Bùi Tùng Chi trong Tam quốc chí. Đổng Trác truyện, buổi đầu Đổng
Trác vào Lạc Dương chỉ có ba ngàn binh mã. Đổng Trác sợ giữ không nổi,
liền bảo ba ngàn quân đó, cứ mỗi tối lại ra ngoài thành, hôm sau lại gióng
trống giương cờ vào thành, bốn năm hôm liền làm như vậy, kết quả người
người nhầm tưởng Đổng Trác có cả ngàn quân vạn mã.
Đổng Trác dối trá thành công, lấy làm đắc chí. Đổng Trác không chỉ trấn
được văn võ cả triều, còn phát hiện ra điều ngoài sức tưởng tượng là, có thể
dễ dàng đối phó với những kẻ trong kinh thành. Đổng Trác liền quyết định
làm một động tác mạnh mẽ hơn nữa, ra sức xây dựng cho mình một địa vị
cao quý thật vững chắc. Động tác đó là thay hoàng đế. Đổng Trác suy nghĩ
rất đơn giản: chẳng phải bọn ngươi thường sợ hoàng đế, nghe theo hoàng đế
sao? Còn ta, có thể thay đổi cả hoàng đế thì lẽ nào các ngươi lại không sợ ta?
Hơn nữa phế bỏ thiếu đế Lưu Biện, cũng tức là có thể phế bỏ cả Hà thái hậu,
còn Trần Lưu vương Lưu Hiệp không còn mẹ đẻ, Vương mỹ nhân mẹ Lưu
Hiệp đã bị Hà thái hậu hạ độc. Vì vậy, lập Lưu Hiệp làm đế sẽ không còn ai
là thái hậu buông rèm nhiếp chính. Như vậy, vừa loại bỏ được vật cản vừa có
thêm được uy thế, một mũi tên trúng hai đích.
Nhưng Đổng Trác không hề nghĩ rằng, làm vậy là đã biến mình thành “kẻ
thù của nhân dân”, “thiên hạ muốn đánh, cả nước muốn giết”. Bởi vì với các
sĩ đại phu chính thống tức là “chính nhân quân tử”, không thể tùy tiện thay
đổi hoàng đế dù người thay thế vẫn là họ Lưu. Vì hoàng đế là “vua của một
nước”, “gốc của một nước”, sao có thể đổi thay? Chúng ta đều biết, thời đó
trăm họ không được nói, chi những người có quyền mới được phát ngôn. Như
vậy, để duy trì trật tự xã hội, để bảo vệ hoàng đế đương nhiệm không chỉ là
“chính nghĩa” mà còn là “ý dân”.
Vì vậy, việc thay đổi hoàng đế (lúc đó gọi là “phế lập”) là việc làm hết sức