Page 55 - Phẩm Tam Quốc
P. 55
§5. SAI VÀ LẠI SAI
Bước đầu Tào Tháo biểu hiện được khí chất hào hùng và tầm nhìn chính trị
của người anh hùng thời loạn thì một số người khác lại thế hiện sự ngang
ngược và ngu xuẩn của mình. Chính vì họ ngang ngược và ngu xuẩn nên
càng lộ ra sự hùng tài đại lược của Tào Thảo; cũng chính vì họ ngang ngược
và ngu xuẩn, nên chúng ta mới thấy rõ công lao cái thế của Tào Tháo. Ba kẻ
kiêu hùng có dã tâm lớn như Đổng Trác, Viên Thuật, Viên Thiệu đã phạm sai
lầm nghiêm trọng trong vấn đề chính trị to lớn là đối xử thế nào với hoàng đế
hiện nay, và xe sau không lấy vết xe trước đổ để làm gương. Vậy, họ đã sai
và lại sai như thế nào?
Như tập trước đã nói, trong khoảng 10 năm kể từ năm 190 đến năm 200
chỉ có Tào Tháo đúng là anh hùng thời loạn. Những nhân vật đầu trò khác
khác và chư hầu các bộ, chỉ như những chính khách, trước mắt họ chí toàn là
mây mù. Thậm chí như mấy kẻ kiêu hùng Đổng Trác, Viên Thuật, Viên
Thiệu cũng đều phạm phải sai lầm chính trị. Vấn đề chính trị to lớn là đối xử
với hoàng đế như thế nào. Đây là vấn đề không thể mơ hồ. Trong tình hình
đó hoàng đế tượng trưng cho sự thống nhất đất nước. Thái độ với hoàng đế
hiện tại là hòn đá thử vàng, xem thẩn tử nào trung gian đúng sai. Những kẻ
sai lẩm trong vấn để này sẽ ôm mối hận thiên cố, đời đời không thể mở mặt.
Trước hết hãy nói về Đổng Trác.
Thái độ của Đổng Trác với hoàng đế là hết sức dã man, Trác định phế đế.
Đổng Trác vào kinh chưa lâu đã muốn thay đổi hoàng đế. Lý do Trác đưa ra
là thiếu đế Lưu Biện ngu muội, yếu đuối, Trần Lưu vương Lưu Hiệp có tố
chất thánh chủ (có biểu hiện như Nghiêu). Điều này cũng không hoàn toàn
không có căn cứ. Theo chú dẫn Điển lược và Hiến đế kỷ của Bùi Tùng Chi
trong Tam quốc chí. Đổng Trác truyện, khi Đổng Trác vào kinh thì Lạc
Dương đã đại loạn. Đại tướng quân Hà Tiến bị hoạn quan mưu sát, thiếu đế
Lưu Biện 14 tuổi và em là Trần Lưu vương Lưu Hiệp 9 tuổi lưu lạc trong dân
gian, trải bao gian truân vất vả mới về lại được kinh thành. Lúc Đổng Trác
đem quân đến nghênh giá, thiếu đế Lưu Biện cứ sụt sùi khóc lóc, nói không
nên lời. Hỏi đến Trần Lưu vương Lưu Hiệp thì câu nào ra câu ấy, nói năng rõ
ràng lưu loát. Khi đó Đổng Trác liền có ý nghĩ phải thay đổi hoàng đế (Trác
vui sướng, liền có ý phế lập).
Có thể đây chưa phải là nguyên nhân thật để Đổng Trác thay đổi hoàng đế.
Từ lâu Đổng Trác đã có ý muốn như các quyền thần trước kia, coi hoàng đế