Page 49 - Phẩm Tam Quốc
P. 49

hệ giữa người với người. Được ủng hộ càng nhiều thì khả năng thắng lợi càng

               lớn, vì vậy phải “đoàn kết đại đa số, đánh vào một thiểu số”, “kẻ cầm đầu ác
               độc thì phải xử, kẻ a tòng thì khác”, sao lại có thể như Viên Thiệu, chẳng
               phân biệt phải trái trắng đen gì, cứ giết bằng hết? Huống hổ trong số thái
               giám cũng có người tốt, sao có thể lạm sát họ? Tiếc rằng bọn Viên Thiệu
               không hiểu được như vậy. Sau khi Hà Tiên bị mưu sát, Viên Thiệu cho quân
               đi khắp thành bắt giết thái giám, cứ nhìn thấy người không có râu là giết, biết
               bao  người  trẻ  phải  tụt  quẩn  “để  rõ  thân  phận”  Tam  quốc  chí.  Viên  Thiệu

               truyện nói “tự bộc lộ hình thể sau mới được miễn”, người người bàng hoàng
               lo sợ. Như vậy là tìm thêm kẻ thù cho mình; người có nhiều kẻ thù thì xưa
               nay chưa ai có kết cục tốt. Vì thế Tào Tháo mới nói: “ta nhìn thấy hắn bại
               rồi”.

                  Minh chủ như thế, người khác thế nào? Cũng chẳng ra sao. Như Khổng Du
               là kẻ chuyên nói khống, lúc đó gọi là “nói héo thành tươi”, tức là nói chết
               thành sống, nói sống thành chết, tiếc là nói nhưng không làm. Hàn Phức là
               người chẳng biết mình phải làm gì. Theo chú dẫn Anh hùng kí của Bùi Tùng
               Chi trong Tam quốc chí – Vũ đế kỷ, lúc chư hầu các lộ cùng ra quân Thái thú
               Đông quận Kiều Mạo với danh nghĩa Kinh sư Tam công có thư gửi Phức nói,

               “mong  được  nghĩa  quân  cứu  nước  giải  nguy”,  Hàn  Phức  liền  hỏi  bộ  hạ,
               chúng ta nên giúp Viên Thiệu hay giúp Đổng Trác? Mưu sĩ là Lưu Tử Huệ
               nói, chúng ta vì nước ra quân, nghĩ gì tới Viên Thiệu tới Đổng Trác! Hàn
               Phức nghe mà đỏ mặt tía tai.

                  Có điều Lưu Tử Huệ cũng chẳng ra sao cả. Huệ nói với Hàn Phức nên án
               binh bất động, chờ xem tình hình. Lưu Tử Huệ nói, “xuất quân là việc dữ,
               không thể là đầu”, hãy chờ xem người khác (xem các châu khác) có người
               hành động chúng ta mới hành động. Hàn Phức nghe theo ngay, vì Phức rất sợ
               người khác cướp mất địa bàn. Sau khi trở mặt với Đổng Trác, Viên Thiệu

               chạy khỏi kinh thành, Đổng Trác vốn muốn cho người truy bắt Viên Thiệu.
               May có mấy danh sĩ vừa có quan hệ tốt với Viên Thiệu vừa được Đổng Trác
               tín nhiệm, đã nói với Đổng Trác, Viên Thiệu là kẻ thiển cận, vì sợ mà chạy,
               chí khí có lớn lao gì! Nếu bức quá sẽ như chó cùng dứt giậu. Chỉ bằng cứ cho
               hắn chức thái thú, hắn nhất định sẽ ra sức hàm ơn. Viên Thiệu bốn đời là tam
               công, môn sinh bạn hữu rải khắp thiên hạ, nếu thu phục được Viên Thiệu thì

               từ đây núi Thái Hàng chẳng phải đã thuộc về ngài rồi sao? Đổng Trác nghe
               nói có lý, liền bổ nhiệm Viên Thiệu là Thái thú Bột Hải. Viên Thiệu chạy đến
               Ký châu thì nhận được lệnh bổ nhiệm là Thái thú Bột Hải, Hàn Phức hết sức
               lo sợ, liền cho quân đi giám sát Viên Thiệu, Thiệu lo sợ không dám động đậy.
   44   45   46   47   48   49   50   51   52   53   54