Page 33 - Phẩm Tam Quốc
P. 33

tây tướng quân, chẳng cao xa gì, để khi chết có được hàng chữ “mộ của Tào

               Tháo,  cố  Hán  Chinh  tây  tướng  quân”  khắc  lên  bia  trước  mộ,  thế  là  mãn
               nguyện. Nhưng dù là lúc này, tôi cũng không muốn có nhiều quân. Bởi vì
               thực lực càng mạnh thì kẻ thù càng nhiều! Cho nên cứ thắng một lần là tôi lại
               giảm quân đi một lần, điều đó nói lên cái gì? Nói rằng, chí hướng tôi có mức
               độ (ý chí có hạn). Nhưng tôi cũng không ngờ, sao lúc này tôi đã nổi đình nổi
               đám. Dã tâm cũng lớn hơn một chút. Tôi muốn làm gì đây? Tôi muốn là Tề
               Hoàn công, Tấn Văn công. Vì lúc này thiên hạ đại loạn, chư hầu cát cứ. Tôi

               chỉ muốn xưng bá, không muốn xưng đế. Lúc này tôi là Thừa tướng triều Đại
               Hán. Là nhân thần cao quý, tới cực điểm, tôi đã vừa lòng, hết mọi tham vọng.
               Nhưng tôi cần ngồi ở vị trí này. Vì sao vậy? Vì, “một khi đất nước không có
               tôi, liệu sẽ có mấy người xưng đế, mấy người xưng vương”. Nếu không có
               Tào mỗ này trấn ở đây thì số kẻ bát nháo kia lẽ nào lại không lật? Có người
               nói, Tào Tháo tôi đã thành công thì nên lui đi, nên về hầu quốc đất phong mà

               an hưởng tuổi già, nên giao chức vụ và quyền lực cho người khác. Xin lỗi,
               không được! Chức vụ tôi sẽ không từ, quyền lực tôi sẽ không giao. Vì sao
               vậy? “E lúc đã rời quân thì người sẽ gặp nạn”. Ai mà chẳng hiểu, lúc này
               binh quyền còn trong tay mới có được quyền uy nhất hô bách ứng. Một khi
               đã giao hết thì liệu các người có hại tôi không? Tới lúc đó thì vợ con tôi sẽ
               không được bảo vệ, hoàng thượng cũng không được an toàn. “Vừa là kế cho
               con cháu, nếu bại thì đất nước sẽ nghiêng ngả”, vì vậy không bao giờ tôi giao

               quyền. Còn như đất đai mà hoàng thượng phong cho kia tôi không cần. Cần
               nhiều đất đai như vậy để làm gì? Tôi có thể nhường tất. Tóm lại, “khi giang
               hồ còn chưa yên, không thể nhường chức vị; còn như ấp đất, có thể từ chối”.
               Thế gọi là “không thể mộ hư danh mà chuốc lấy họa thật”.

                  Những lời trên là hết sức rõ ràng chân thực, rõ ràng chân thực không còn
               gì để nói. Bảo tôi không có dã tâm? Tôi có một ít, và dã tâm đó ngày càng
               lớn. Bảo dã tâm của tôi rất lớn? Tôi không muốn làm hoàng đế, tôi chỉ muốn
               là Tấn Văn công, Tề Hoàn công, cửu hợp chư hầu, thống nhất Trung Quốc.
               Bảo tôi thanh cao? Tôi không thanh cao, tôi rất thực tế. Quyền lực của tôi, lộc
               thực của tôi, một chút tôi cũng chẳng nhường. Bảo tôi không chịu nhường?

               Tôi nhường chứ! Những thứ vô bổ được phong cấp, đất đai này, đầu hàm
               này, tôi nhường tất. Vậy chỗ đáng yêu nhất là gì đây? Tào Tháo nói rất rõ, vì
               sao tôi phải có bài này, vì sao phải nói ra như vậy? Là muốn để người trong
               thiên hạ không còn nói vào đâu được (muốn người ta hết lời), tất cả hãy ngậm
               miệng lại! Cũng chỉ có Tào Tháo, một gian hùng đại khí mới nói ra được

               những lời như vậy.
   28   29   30   31   32   33   34   35   36   37   38