Page 30 - Phẩm Tam Quốc
P. 30

thường Tháo, nên không theo (khinh rẻ nên không đáp). Tào Tháo không còn

               cách nào khác, đành giở thủ đoạn (uy hiếp Thiệu), buộc Hứa Thiệu phải nói
               thành lời.
                  Có thể lúc đó Hứa Thiệu rất khó nghĩ. Không nói không được, vì bị Tháo
               uy hiếp. Nói khó nghe cũng không được, Tháo sẽ không tha. Nói khác với

               thực tế cũng không xong, không thể vứt bỏ tiếng tăm học thuật của nhà phê
               bình, nên mới nói “gian tặc thời bình, anh hùng thời loạn”. Có hai chữ “gian
               tặc” người ghét Tào Tháo sẽ hài lòng. Có hai chữ “anh hùng” chắc Tào Tháo
               sẽ vừa ý. Huống chi, khả năng thời bình là rất ít, có nhiều khả năng là “anh
               hùng thời loạn”, có vẻ hợp với nguyện vọng của Tháo, nên mới “vui quá mà
               đi”. Cho nên Hậu Hán thư không hề nông cạn; và đừng quên rằng lúc đó Hứa

               Thiệu đang bị uy hiếp như thế nào.
                  Nhưng Tam quốc diễn nghĩa lại lược bỏ cảnh ngộ đó, và sử dụng cách nói
               của Tôn Thịnh “năng thần thời bình gian hùng thời loạn”, còn đổi “cười lớn”

               thành “vui lớn”. Vui lớn có nghĩa là vui mừng, vui mừng phấn chấn làm gian
               hùng, như là Tào Tháo quyết chí để trở thành gian hùng . Điều đó là không
               đúng, là nông cạn. Bởi trên thế gian này chẳng có ai từ bé đã quyết chí làm
               gian hùng, bị bức quá mới thành gian hùng. Vào thời bình là năng thần; vào
               thời  loạn  là  gian  hùng.  Đương  nhiên  “năng  thần  thời  bình  gian  hùng  thời
               loạn”, có thể giải thích là “năng thần trị lý thiên hạ, gian thần nhiễu loạn thiên

               hạ”.  Như  vậy,  gian  hay  không  phải  xem  nguyện  vọng  chủ  quan  của  Tào
               Tháo. Hiển nhiên, Hứa Thiệu đã nhìn thấy nhân vật này. Còn việc trở thành
               năng thần hay trở thành gian hùng còn phải xem xem Tào Tháo ở vào lúc trị
               thế hay loạn thế hoặc phải xem xem Tào Tháo muốn trị an thiên hạ hay muốn
               nhiễu loạn thiên hạ.

                  Phân tích, hàm nghĩa hai chữ “cười lớn” của Tào Tháo trở nên phức tạp
               hơn nhiều. 1 – sao tôi có thể là “năng thần thời bình, gian hùng thời loạn thế”
               đây? Thực buồn cười! 2 – Là “năng thần thời bình” cố nhiên là muốn rồi, còn
               không, là “gian hùng thời loạn” cũng tốt. 3 – Tôi muốn là năng thần có thể
               trở thành năng thần, muốn là gian hùng có thể là gian hùng, thế thì tốt quá!

               Ngược lại, nhất định Tào Tháo muốn thành một nhân vật, còn là “năng thần”
               hay “gian hùng”, không thành vấn đề! Thực tế, “không thành vấn đề” chính
               là một loại “đại khí”, một loại tính cách phóng khoáng bất kể sống chết thành
               bại, tiến thoái vinh nhục, một loại bản sắc anh hùng tiếu ngạo giang hồ, tự
               làm tự chịu.

                  Tào Tháo đúng là đại khí. Đọc văn, thơ của Tào Tháo luôn cản thấy khí thế
   25   26   27   28   29   30   31   32   33   34   35