Page 26 - Phẩm Tam Quốc
P. 26

cũng chẳng liên quan gì đến Tào Tháo. Thực tế thì cha mẹ đẻ của Tào Tung

               là ai vẫn là một câu đó, ngay đến Trần Thọ cũng chỉ biết nói “chưa thể biết
               được dòng dõi thế nào” Bản thân Tào Tháo cũng che dấu kín đáo. Khi viết
               Gia truyện, Tào Tháo tự xưng là “đời sau của Tào thúc Chấn Đạc”, rồi truy
               ngược lên tận chỗ Chu Văn vương, như vậy lại càng sai. Nhưng những năm
               cuối thời Đông Hán, trên xã hội và trong quan trường đều hết sức coi trọng
               môn đệ và xuất thân, Tào Tháo tuy chán ghét cung cách này, nhưng xuất phát
               từ nhu cầu chính trị nên vẫn phải liều lĩnh tự đề cao mình.

                  Thực tế, Tào Tháo ra đời và trưởng thành trong một gia đình hoạn quan.
               Tào Tung là cha Tào Tháo, là con nuôi của Tào Đằng. Thời đó Tào Đằng là
               đại hoạn quan có tiếng, được phong Phí Đình hầu, là Đại trường thu. Đại

               trường thu là đại quan trong hoạn quan, trật hai ngàn thạch, như ngày nay là
               “cấp tỉnh bộ”. Tào Đằng là một trong số hoạn quan khéo đường cư xử, có
               quan hệ tương đối tốt với sĩ nhân. Tào Đằng từng làm một số việc chẳng đẹp
               đẽ gì, nhưng cũng làm được một số việc lớn việc tốt, vì vậy trong Hậu Hán
               thư có truyện của Tào Đằng. Nhưng dù gì đi nữa thì Tào Tháo vẫn là con của
               con nuôi hoạn quan. Thời đó, như vậy là xuất thân không tốt. Nhưng gia cảnh
               thì tốt, ít ra cũng không thiếu tiền tiêu. Tào Tung, cha của Tào Tháo, quan

               đến thái úy (về danh nghĩa là chức quan quân sự cao nhất cả nước), phải mất
               gần triệu đồng mới mua được chức quan đó. Nhà Tào Tháo có tiền, lúc nhỏ,
               cuộc sống của Tào Tháo là cuộc sống của con nhà giàu sang.

                  Có  thể  Tào  Tháo  không  có  được  sự  giáo  dục  của  gia  đình  đến  nơi  đến
               chốn. Tào Tung ít khi hỏi đến con cái. Tào Tháo từng có câu: “Đã không tam
               tỉ giáo, chẳng nghe quá đình lời”. Mẹ thầy Mạnh Tử muốn con mình có hoàn
               cảnh tốt, không bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh xấu, đã phải dời nhà ba lần gọi là
               “tam tỉ”. Khổng Tử thấy con hai lần đi qua sân, thì đều gọi lại để giáo dục,
               làn thứ nhất bảo học Thi, lần thứ hai bảo học Lễ, gọi là “quá đinh”. Những

               việc như vậy không hề có ở gia đình Tào Tháo. Xem ra lúc còn nhỏ, Tào
               Tháo không được dạy dỗ.
                  Cha mẹ không dạy dỗ, gia cảnh lại khá, Tào Tháo đã trở thành một “đứa

               trẻ có vấn đề”. Theo chú dẫn Tào Man truyện của Bùi Tùng Chi trong Tam
               quốc chí, Tào Tháo lúc nhỏ thường “Như ưng bay chó chạy, phóng túng vô
               độ”. Người chú thấy khó chịu, liền nhắc nhở, mong Tào Tung lưu tâm đến
               con cái. Tào Tháo biết vậy, đã có ngay quỷ kế để đối phó với người chú rỗi
               hơi, hay xen vào chuyện người khác. Một hôm, từ xa thấy người chú đi lại,
               Tháo vờ như người bị méo mồm ngoẹo cổ. Chú hỏi nguyên cớ, Tháo nói
   21   22   23   24   25   26   27   28   29   30   31