Page 24 - Phẩm Tam Quốc
P. 24

giết, hai người chạy đến Giao châu, người thân đều rơi vào miệng cọp. Về

               sau Hoàn Thiệu ra đầu thú, quỳ trước mặt Tào Tháo mà cầu xin, giọng Tào
               Tháo trở nên hằn học: tưởng quỳ là miễn được tội chết sao? Tất nhiên không
               thể. Kết quả Hoàn Thiệu đã bị lôi ra chém đầu.
                  Việc Tào Tháo làm có ảnh hưởng xấu, đã có những cuộc phản loạn, về sau

               người đời còn bàn luận tiếp. Phần trước đã nói tới Trần Cung, cũng vì Biên
               Nhượng chết nên Trần Cung mới chạy sang với Lã Bố. Có được bài học lần
               này, có được quan tước cao hơn, dã tâm cũng lớn hơn, dần dần Tháo hiểu
               rằng “phải toan tính hơn, khoan hòa rộng lượng hơn”, lúc báo thù cũng không
               nên quá mức, Nhưng báo thù vẫn nên báo thù, ghen tị vẫn nên ghen tị. Cho
               dù là bạn cũ cũng không ngoại lệ. Như Lâu Khuê tự Tử Bá, tính tình ôn hòa,

               trí dũng song toàn, theo chân Tào Tháo, lập nhiều công lớn, Tào Tháo thường
               cảm than (kế của Tử Bá, ta theo không kịp), nhưng rồi cũng giết Tử Bá. Cái
               chết của Tử Bá, Hứa Du và Khổng Dung đều được ghi ở lời chú thích Tam
               quốc chí – Thôi Diễm truyện của Bùi Tùng Chi, độc giả có thể xem lại.

                  Đó là Tào Tháo. Trong lịch sử, Tháo là người tính cách phức tạp nhất, hình
               tượng đa dạng nhất. Tào Tháo thông minh tột đỉnh, nhưng cũng xuẩn ngốc
               hết  chỗ  nói;  gian  trá  giảo  hoạt,  nhưng  lại  thẳng  thắn  chân  thành;  phóng
               khoáng rộng rãi, nhưng lại nghi thần nghi quỷ; khoan hòa đại lượng, nhưng
               tâm đại hẹp hòi. Có thể nói là phong thái đại gia, mặt mũi tiểu nhân, anh

               hùng cái thế, tình cảm nữ nhi, tính nóng diêm vương, bụng dạ bồ tát. Xem ra
               có mấy bộ mặt hòa quyện trong con người Tào Tháo, không hề có mâu thuẫn
               và đó mới là kỳ tích.
                  Thực tế Tào Tháo là chân thực, có bản sắc. Dù là gian trá, giảo hoạt, tàn

               nhẫn, bạo ngược nhưng đều biểu hiện ung dung tự tại, phóng khoáng rộng
               rãi, chân thành thản nhiên. Đó chính là một loại “Đại khí”. “Anh hùng lớn
               mới bản sắc, danh sĩ thật mới phong lưu”. Từ góc độ đó, Tào Tháo là anh
               hùng và là đại anh hùng. Có điều, vị anh hùng lại rất gian trá, vì vậy cũng có
               thể gọi là “gian hùng”, tức là “anh hùng của gian trá”. Trong lịch sử, đánh giá
               Tào Tháo (là anh hùng, gian hùng, gian tặc), đều phải nói tới hai chữ “gian”

               và “hùng”. Có người nhấn mạnh chữ gian, có người nhấn mạnh chữ hùng,
               cũng có người nói Tào Tháo vừa gian vừa hùng. Nên theo tôi, Tào Tháo là
               “gian hùng”, có điều, nên thêm vào sau ba chữ “thật đáng yêu”.
                  Vậy, Tào Tháo là “gian hùng thật đáng yêu” sao?
   19   20   21   22   23   24   25   26   27   28   29